Trang thơ Hoàng Thị Minh Khanh
Thu đến
Sớm nay chợt thấy thu về
Lá xao xác rụng gió se mặt đường
Lưng trời xanh nhẹ màn sương
Mặt hồ xanh những nỗi buồn đuổi nhau.
Người đi xa đó từ lâu
Mà mùa thu đến vẫn đau lá vàng
Con thuyền xuôi bến đò ngang
Dòng sông nào chẳng khúc buồn khúc vui.
Tôi đi bên cạnh một người
Mà tâm hồn tận cuối trời mùa đông
Nếu đời là một dòng sông
Tôi xin là cánh bèo không bến bờ
Để mùa thu chẳng bao giờ
Gọi giông bão đến cho thơ tôi buồn.
Lá xao xác rụng gió se mặt đường
Lưng trời xanh nhẹ màn sương
Mặt hồ xanh những nỗi buồn đuổi nhau.
Người đi xa đó từ lâu
Mà mùa thu đến vẫn đau lá vàng
Con thuyền xuôi bến đò ngang
Dòng sông nào chẳng khúc buồn khúc vui.
Tôi đi bên cạnh một người
Mà tâm hồn tận cuối trời mùa đông
Nếu đời là một dòng sông
Tôi xin là cánh bèo không bến bờ
Để mùa thu chẳng bao giờ
Gọi giông bão đến cho thơ tôi buồn.
No comments:
Post a Comment