Saturday, May 27, 2017

Chọn vợ hiền

Image result for vo chong gia
Nguyễn Thị Thanh Dương.
Anh Tư góa vợ khi tuổi đời còn trẻ. Anh đang đi tìm cho mình một tình yêu mới, một người vợ mới.
Đối tượng anh mong ước là một phụ nữ nhà quê hiền ngoan, dịu dàng để bù đắp cho anh cuộc hôn nhân đầu không mấy hạnh phúc vì người vợ đanh đá lấn lướt chồng.
Anh quyết định tìm bạn bốn phương, nơi đây có nhiều cơ hội cho anh lựa chọn. Một vài bạn thân đã cản anh họ nói tìm vợ qua mục này là mạo hiểm gặp kẻ xấu nhiều hơn người tốt.
Người vợ quá cố anh Tư đã gặp gỡ chẳng xa xôi gì, ngay trong hãng làm việc ngày nào cũng gặp mặt nhau và tìm hiểu nhau cả năm trời mới đi đến hôn nhân thế mà anh Tư vẫn lầm cưới phải một bà chằng.
Tìm bạn phương xa nếu có duyên vẫn gặp người như ý. Thế nên anh Tư muốn thử thách với đời.
Người con gái đầu tiên ở Việt Nam tên Hoa anh Tư quen biết qua mục tìm bạn bốn phương trên mạng.
Anh Tư đã về Việt Nam gặp Hoa tại làng quê của cô ở Vĩnh Long, Hoa dịu dàng, hiền lành đón nhận chuyện tình cảm với anh, chỉ tha thiết xin anh khi cưới cô rồi hãy là người chồng chung thủy suốt đời. Thật sung sướng và hãnh diện khi được người đẹp xin chút tình yêu và hạnh phúc.
Về Mỹ, sau một vài lần anh Tư gọi phone nói chuyện là Hoa đã tự động gọi lại cho anh, tấn công tình cảm nhớ thương ráo riết đến nỗi anh như lạc vào cõi u mê gởi tiền về Việt Nam cho cô chi tiêu và học Anh Văn để chờ ngày anh làm giấy tờ bảo lãnh cô sang Mỹ. Chưa kể thỉnh thoảng anh Tư còn gởi thêm tiền theo yêu cầu của Hoa để lo cho cha mẹ, cho các em khi gặp chuyện cần thiết.
Cho đến một ngày, anh Tư trở về Việt Nam vì muốn mang niềm vui bất ngờ cho Hoa nên anh không báo trước. Anh hí hởn xách một va ly đầy quà đến thẳng nhà nàng ở Vĩnh Long tưởng rằng cô thôn nữ dịu hiền tên Hoa sẽ mừng vui mở cửa đón anh và đón quà vào nhà. Nhưng cửa mở là một anh chàng gương mặt ba trợn hất hàm hỏi:
–         Anh tìm ai?
Anh Tư bối rối :
–         Tôi tìm cô Hoa nhưng…chắc tôi đi lộn nhà?
Anh ba trợn điệu bộ thách thức
–         Không lộn đâu, tôi là chồng cô Hoa đây.
Anh Tư càng thêm bối rối, lắp bắp:
–         Ủa….cô Hoa đã.. đã…
Anh ba trợn gằn giọng tiếp lời
–         Đã có chồng. Hôm nay tôi theo vợ về quê ăn đám giỗ ông cố nội vợ.
Nhìn vẻ mặt và lời nói dữ dằn của anh ba trợn anh Tư biết điều rút lui ngay không muốn dây dưa thêm. Ra tới đầu ngõ anh mới hoàn hồn, một bà hàng xóm của cô Hoa đã chạy theo nói nhỏ với anh Tư:
–         Con Hoa là gái bán bar ở Sài Gòn, thằng đó là chồng hờ con Hoa, con Hoa chuyên gài bẫy mấy ông già dê hay mấy tay Việt kiều mê gái để làm tiền.
Anh Tư hú vía kiểm điểm lại cũng mất khá nhiều tiền với Hoa nhưng may mà chưa tiến xa hơn, chưa thân tàn ma dại.
Cô Hoa đúng là một cô gái quê nhưng chỉ là trong quá khứ mà thôi.
Tức giận và cay đắng vì bị lừa tình, lừa tiền mất mặt với người thân và bạn bè vì ai cũng nghe tin anh sắp cưới được một người vợ hiền trẻ, đẹp từ Việt Nam.
Anh nghi ngờ và thù ghét tất cả những cô gái quê trẻ đẹp qua mục tìm bạn bốn phương.
Càng ghét anh càng tò mò thích ghé mắt vào mạng coi mục này, thấy cô Hoa lại tiếp tục đăng lời tìm bạn trai ở hải ngoại, cũng thiết tha, cũng chân thật như lần trước với tấm hình xinh đẹp của cô ai nhìn mà không động lòng. Không biết đã có anh chàng Việt kiều dại gái nào như anh đang đâm đầu vào chưa?
Nhưng một mẫu đăng tìm bạn của một cô gái khác đã đập vào mắt anh, lời rao tìm bạn rất thực tế:
“ Tôi tên B.V. gái quê miền Bắc, hiền lành, nhan sắc khá. Muốn được kết hôn với bạn trai ở nước ngoài để thoát cảnh đói nghèo. Không phân biệt tuổi tác, chỉ cần tình yêu thương và tôi sẽ là người vợ hiền chung thủy”
Anh Tư đã nhún vai:
–         Lại một cô Hoa thứ hai.
Lần trước cô Hoa là gái miền Nam, lần này B.V là gái miền Bắc. Gái quê miền Nam nổi tiếng thật thà mà cô Hoa còn lừa lọc thế huống chi gái miền Bắc thường khôn ngoan đáo để khôn lường.
Anh chợt nảy ra ý định trả thù đời.
Thế là anh Tư làm quen với cô gái có tên tắt là B.V. Anh gọi số phone của cô khi nghe đầu giây bên kia nói “A lô” anh Tư  nói ngay:
– Tôi muốn gặp cô Bích Vân hay Bạch Vân gì đó .
Một giọng nói Bắc kỳ rụt rè và ngại ngùng:
–  Anh… nhầm số rồi ạ…
–  Tôi tin là gọi đúng mà. Có phải cô tìm bạn bốn phương trên mạng không? Tôi muốn làm quen với cô.
– Vâng, nhưng em không tên là Bích Vân, Bạch Vân. Anh nhầm ai rồi.
Anh Tư cố dằn cơn bực mình giải thích thêm:
–         Tôi đọc mẫu rao gái quê hiền lành muốn tìm bạn, tên viết tắt là B.V. Thế không là Bích Vân, Bạch Vân thì là gì?
Cô gái cẩn thận hỏi lại:
–         À, viết tắt là B.V hở anh? chắc là em vì em tên Bền Vững, Nguyễn Bền Vững anh ạ.
Anh Tư mỉa mai nghĩ thầm: “Ngây thơ vụng về nhà quê quá nhỉ. Chính mình đăng tìm bạn mà còn không nhớ BV là ai. Hừm, nói dối nhiều quá nên không nhớ nổi, biết đâu Bền Vững cũng chỉ là cái tên giả cho ra vẻ nhà quê chính hiệu”.
Anh lẩm bẩm cho thuộc cái tên:
–   Bền Vững…cái tên nghe lạ lạ…
Cô gái tự tin hơn:
–         Bố em đặt thế vì muốn cho cuộc sống của em sau này luôn có hạnh phúc bền vững lâu dài. Nhưng cũng khổ lắm anh ạ, hồi còn bé đi học các bạn cứ trêu chọc vì tên em như tên con trai ấy.
Lối nói chuyện của cô Bền Vững thật chân quê.  Nhưng anh Tư đã từng nghe về các cô gái Bắc lấp lánh sắc màu đủ kiểu, hiền lành mà chua ngoa, thật thà mà xảo trá, ngây thơ mà đầy bản lĩnh. Anh thú vị trước cuộc chơi này để cô Bền Vững trước sau gì cũng sẽ phơi bày bộ mặt thật.
Trong vòng một tháng hai người đã nói chuyện với nhau nhiều lần và thân nhau hơn. Nhưng chỉ có anh Tư gọi cho Bền Vững, chứ cô chớ hề gọi lại cho anh. Đó là phong cách làm cao “cáo già, chảnh chọe” của các cô gái Bắc đỏng đảnh. Anh nghĩ thế.
Thế là anh lại gọi cho Bền Vững để câu chuyện tiếp tục tiến triển như ý muốn. Lần này anh Tư sẽ tấn công nhanh hơn:
–         Chào em Bền Vững.
Như thường lệ cô hỏi thăm lê thê:
–         Anh Tư có khỏe không? Hai bác có khỏe không? và các anh chị em của anh ở bên Mỹ có khỏe không ạ?
–         Mọi người đều bình thường. Lần sau em hỏi thăm thì gom lại thành một câu ngắn gọn là “Cả nhà anh có khỏe không?” là đủ rồi, khỏi cần dài dòng em nhé, giòng họ anh nhiều lắm, em hỏi thăm sao cho hết.
–         Vâng ạ.
–         Anh muốn báo em một tin vui là anh sẽ về Việt Nam thăm em và gia đình để hai ta gặp mặt và tìm hiểu nhau nếu hợp sẽ tiến xa hơn.
Bền Vững mừng vui:
–         Thật thế hở anh. Em mong ngày gặp anh lắm. Em sẽ cho bố mẹ em biết để chuẩn bị đón anh về thăm quê hương em.
–         Anh sẽ mua vé máy bay và báo cho em biết ngày giờ anh xuống sân bay Nội Bài.
Cho cô Bền Vững niềm hy vọng ngất ngây vui mừng xong anh Tư thở phào, coi như chấm dứt một vở hài kịch.
Sẽ có một người vỡ mộng như anh đã từng vỡ mộng.
Anh sẽ ngồi ở Mỹ và ung dung tưởng tượng ra cái ngày cô Bền Vững hí hửng ra phi trường Nội Bài đón anh về, cảnh cha mẹ cô chộn rộn ở nhà chờ mong con đưa bạn trai Việt kiều từ Mỹ về và mơ ước một tương lai tươi sáng đang chờ khi con gái họ được cưới sang nước Mỹ định cư.
Nhưng cô Bền Vững sẽ bẽ bàng thất vọng vì chẳng có anh Tư Việt kiều nào về trong chuyến bay, cô sẽ phải trở về với con người thật của cô, nếu cô không nham hiểm lừa đảo như cô Hoa thì cũng là một cô gái khôn ngoan đáo để nào đó ở thành phố đang bán bia ôm, đang làm bồ nhí đại gia, hay làm gái gọi muốn từ giả “ngành nghề” tai tiếng này để lập lại cuộc đời tươi sáng hơn dưới vỏ bọc là một cô gái quê hiền lành thật thà như trước kia cô chưa hề sa chân vào cạm bẫy cuộc đời.
Những Việt kiều xa xôi vạn dặm như anh Tư thì đời nào biết được những mảnh đời éo le như thế?
Anh Tư chợt cao hứng, ngồi nhà tưởng tượng ra chưa hả hê bằng tận mắt chứng kiến màn cuối của vở kịch bi hài này. Lần trước anh bị gái đẹp lừa, lần này anh lừa lại gái đẹp thế là huề, không nợ nần ân oán gì nhau.
Anh quyết định mua vé máy bay về Việt Nam.
Anh sẽ nhìn thấy con cáo già đóng giả nai tơ và dĩ nhiên chẳng đời nào anh lộ diện chứ đừng nói đến chuyện theo con cáo ấy về quê hương nghèo khổ của nó như ngày nào anh đã theo chân cô Hoa về Vĩnh Long.
*****************
Anh Tư ở trong một khách sạn tại Hà Nội, ngày hôm sau anh thuê xe taxi đến phi trường Nội Bài.
Chuyến bay của anh cho cô Bền Vững đến vào buổi chiều, rất bài bản và đúng với thực tế vì anh đã hỏi tại dịch vụ bán vé máy bay ở Mỹ lịch trình ngày giờ chuyến bay về tới Việt Nam, dĩ nhiên anh không mua vé đi chuyến bay đó.
Còn chuyến bay thực sự có mặt anh Tư thì về Việt Nam sớm hơn một ngày nên hôm nay anh đã có mặt tại phi trường Nội Bài  trà trộn với đám đông người bên ngoài đang chờ đợi đón thân nhân từ Mỹ về khi sắp đến giờ máy bay đáp xuống.
Anh Tư đứng một chỗ khuất kín đáo để ý kiếm tìm và dễ dàng nhận ra một cô gái trẻ mặc áo trắng tay cầm một cánh hoa hồng màu đỏ đúng như anh và cô đã giao ước, còn cô chốc nữa đây sẽ mỏi mắt tìm anh chàng Việt Kiều từ trong bước ra cũng mặc áo sơ mi màu trắng, ngực áo có đeo bảng tên Nguyễn văn Tư không bao giờ xuất hiện.
Anh ngạc nhiên sững sờ vì cô gái trông thật sự nhà quê, cách ăn mặc đơn giản và nét mặt xinh đẹp hiền lành ngơ ngác giữa chốn đông người.
Chuyến bay đến đúng giờ hành khách từ trong kéo hành lý ra ngoài gặp gỡ thân nhân, cô Bền Vững đến gần nhìn kỹ từng người rồi lại lui ra chờ đợi người khác, nét mặt cô lúc thì lộ vẻ căng thẳng, vui mừng lúc thất vọng lo âu…
Cho đến khi dường như số hành khách của chuyến bay đã ra ngoài hết thì cô thật sự tuyệt vọng, cánh hoa Hồng đỏ trên tay cô hững hờ, cô đứng bơ vơ một góc chưa biết phải làm gì.
Anh Tư không hề cảm thấy hả hê  thú vị như anh đã nghĩ, anh không muốn rút lui vì đã đạt ý nguyện mà trái lại anh càng tò mò muốn biết tâm trạng của cô lúc này.
Anh bước thẳng đến bên cô, anh sửa giọng cho khác đi một chút:
–         Tôi có thể giúp gì cho cô không?
May quá, cô không nhận ra giọng nói của anh vì có thể giọng nói qua phone đường dài khác với giọng nói khi thực tế đối diện. Còn anh đã nhận ra đây là giọng nói của cô Bền Vững khi cô ngại ngùng chối từ và định quay đi:
–         Không có gì ạ. Thôi tôi về đây.
–         Tôi thật sự muốn giúp cô mà, nãy giờ tôi thấy cô đứng đây đã lâu.
Cô Bền Vững đành dừng chân lại:
–         Không biết đã hết người của chuyến bay này chưa hở anh?
–         Không còn ai nữa đâu.
Cô gái lập lại câu nói cũ:
–         Thôi tôi về đây.
–         Khoan đã, tôi có thể làm quen với cô được không? Tôi cũng là hành khách vừa từ nước ngoài về thăm Việt Nam, tôi thật sự muốn có một người bạn gái dịu dàng như cô.
Cô vội vàng từ chối:
–         Không, tôi đã có bạn trai rồi. Hôm nay tôi đi đón anh ấy, chào anh.
–         Tôi không tin thế vì bạn trai của cô đã không xuất hiện.
Cô gái khẳng định:
–         Chắc anh ấy bận chuyện gì đó nên không về đúng hẹn chứ anh ấy nói dối tôi để được gì…
Cô gái tất tả bước đi như sợ bị người lạ níu áo lại.
Giây phút này tình thế đổi ngược, anh Tư bỗng bồi hồi cảm động và có chút ân hận, cô Bền Vững quả là một cô gái hiền lành, đoan trang vậy mà anh đã nghi ngờ và thử thách cô.
Anh Tư nhanh chóng đứng ngay trước mặt cô vì sợ cô đi mất:
–         Cô Bền Vững, cô không nhận ra tôi sao? Tôi là Nguyễn văn Tư đây.
Cô Bền Vững đứng sững sờ nhìn anh Tư, anh nói giọng bình thường thật chậm cho cô nhận ra:
–         Tôi là người đã làm quen cô trên mục tìm bạn bốn phương trên mạng hơn hai tháng nay và đã hẹn gặp cô ngày hôm nay.
Cô gái ngạc nhiên và mừng rỡ:
–         Anh là anh Tư đây sao?
Anh càng thêm cảm động trước cử chỉ của cô:
–         Anh thành thật xin lỗi em vì đã để em chờ…
Cô gái mỉm cười:
–         Thật bất ngờ quá, em đang không biết sẽ trở về nhà nói với cha mẹ em làm sao.
Anh Tư hỏi cái điều mà anh từng thắc mắc từ khi làm quen với cô:
–         Nhưng anh hỏi thật em nhé, em có vẻ là một cô gái quê ít giao thiệp với cuộc đời, sao em lại có ý nghĩ tìm bạn bốn phương và bằng cách nào đăng trên mạng?  Em có biết là lãng mạn và mạo hiểm lắm không? Sẽ có những người thật lòng và không thật lòng đến với em.
Cô gái thật thà:
–         Vâng, em đã gặp người xấu rồi, có mấy người gọi điện cho em nói chuyện trên trời dưới đất, hứa hẹn những điều không tưởng. Em biết họ chỉ đùa bỡn không thật lòng nên không tiếp xúc với họ nữa, còn chuyện tìm bạn của em là ngẫu nhiên thôi, một người bác họ của em ở Mỹ về thăm quê miền Bắc thấy cảnh nhà em nghèo bác ấy muốn giúp em lấy chồng ở nước ngoài hy vọng em được đổi đời thoát khỏi cảnh khổ nên bác liều đăng trên mạng tìm bạn cho em để cầu may.chứ em chả dám mong.
–         Có lúc nào em nghĩ anh cũng không thật lòng và đùa giỡn với em không?
–         Em không dám nghĩ thế…
–         Khi nào rảnh anh sẽ kể cho em nghe sau, nhưng kể từ giờ phút này thì em hãy tin anh nhé.
–         Vâng ạ.
–         Vậy anh có thể theo em về quê ngay bây giờ không?
Cô gái cảm động và hãnh diện:
–         Anh không chê em nhà quê nhà nghèo thật quý hóa vô cùng, bố mẹ em đang chờ đón khách phương xa đến thăm nhà đấy.
Họ đón Taxi về khách sạn ở Hà Nội để anh Tư lấy hành lý đồng thời Taxi sẽ đưa họ về làng quê cô Bền Vững cách Hà Nội khoảng 4 giờ lái xe.
Anh Tư sẽ thuê phòng một khách sạn tại thị xã nơi gần làng quê của Bền Vững nhất để tiện việc đi lại với gia đình cô.
Anh Tư đã đến một làng quê nghèo. Cha mẹ cô Bền Vững là nông dân và hiền lành chất phác.
Anh Tư thân tình hỏi cha mẹ cô Bền Vững:
–         Hai bác cho em Bền Vững quen người ở Mỹ xa xôi như cháu, hai bác có an tâm không?
–         Nhà chúng tôi nghèo nhưng anh không chê, không quản ngại từ xa xôi về muốn làm quen với em nó thì chúng tôi vui lắm, anh và em nó cứ tìm hiểu nhau thêm…
Anh Tư hào hứng:
– Nếu sau này cháu muốn cưới em Bền Vững mang sang Mỹ, con gái đi xa hai bác có buồn không?
Bác trai cũng hào hứng:
–         Ở Mỹ là nhất anh ạ, ngày xưa chúng tôi chống Mỹ, nhưng bây giờ chúng tôi “chấm” Mỹ, chỉ thích cho con đi Mỹ thôi.
Chỉ qua vài câu chuyện với cha mẹ Bền Vững cũng đủ cho anh Tư hiểu họ là những người nông dân lương thiện, thật thà và cởi mở.
Ở đời chuyện xấu tốt tùy người, những người đăng tìm và đi tìm bạn bốn phương có thật và có giả dối, tí nữa anh mất đi một mối chân tình vì vơ đũa cả nắm.
Ở chơi với gia đình cô Bền Vững một tuần thì anh Tư phải từ giã trở về Mỹ, anh đâu ngờ cô Bền Vững dễ thương đến thế, chân tình đến thế, cha mẹ cô tử tế đến thế. Anh tiếc là chuyến ở Việt Nam của anh quá ngắn ngủi.
Trong lòng anh Tư đang có niềm vui phơi phới vì đã tìm được đúng người, cô Bền Vững sẽ là người yêu, người vợ hiền như anh từng mong ước, mai này các người thân và bạn bè của anh ở Mỹ sẽ phải ngạc nhiên và ghen tị với anh vì điều may mắn này.
Hôm qua anh đã nói chuyện và hứa hẹn nhiều điều với cô Bền Vững, anh dặn dò mấy lần:
– Em chờ nhé, anh sẽ về cưới em và bảo lãnh em qua Mỹ
Đáp lại cô Bền Vững ngây thơ cũng hứa hẹn sẽ yêu anh trọn đời.
Tiễn anh Tư ra phi trường Nội Bài có cha mẹ và cô Bền Vững. Cuộc chia tay bịn rịn và cảm động kẻ ở người về.
Khi anh Tư từ giã vào trong đã lâu mà gia đình cô Bền Vững vẫn còn đứng chờ ở ngoài. Bố mẹ cô sốt ruột liên tục giục con gái:
–         Ta về thôi, anh ấy chắc đã lên máy bay rồi…
–         Phi trường đông người nhìn ông đi qua bà đi lại mẹ hoa cả mắt, nhức cả đầu. Về đi con…
Cô Bền Vững gắt toáng lên:
–         Bố mẹ làm gì mà cứ nhắng lên thế. Biết rồi, nhưng đợi con hỏi lại cho chắc.
Cô nhanh nhẹn chạy ra hỏi một nhân viên phi trường và được xác nhận là chuyến bay ấy đã cất cánh cách đây 10 phút thì cô mới thở dài nhẹ nhỏm, cô nói:
– Bây giờ bố mẹ đón xe về quê, con ở lại Hà Nội. Không cần đóng vai gái quê nữa, anh Tư chẳng có cánh mà bay ngược trở lại ngay lúc này đâu.
Bà mẹ ngần ngừ:
–         Thì con cứ về làm gái quê như từng là gái quê càng tốt chứ sao, làm vương làm tướng gì mà ở mãi Hà Nội?
–         Về quê chán lắm bà già ạ, ở một tuần mà con muốn điên cả người. Nhưng bất cứ khi nào có anh Tư Việt kiều con lại trở về quê làm con gái ngoan của bố mẹ như chưa từng đi hoang.
Cô nghênh mặt tự hào:
–         Mẹ cứ yên tâm, con chắc anh Tư sẽ về cưới con, con sẽ lấy được tấm chồng như bố mẹ từng mong đợi mà lại là chồng Việt kiều Mỹ hẳn hòi, hơn hẳn những đứa lấy chồng Đài Loan, Đại Hàn đấy nhá.. Người ta nói đánh đĩ mười phương cũng chừa lại một phương để lấy chồng làm lại cuộc đời quả không sai. Không bao giờ con hí cho thằng tình nhân, thằng chồng hờ hay con bạn nặc nô cà chớn nào biết lai lịch nguyên quán của con nên đối với làng quê mình con vẫn là gái ngoan tử tế con nhà lành.
Ông bố giật mình mắng con gái:
–         Ôi, con này! khẽ mồm khẽ miệng chứ, mày ăn nói sỗ sàng và to tiếng thế ai nghe được thì tao đeo mo vào mặt. Ở làng quê bố mẹ phải nói dối và che đậy cho mày, nói mày lên Hà Nội làm việc trong một nhà máy.
–         Bố nhạy cảm nhỉ, ở Hà Nội con mặt dày như mặt đường nhựa cao tốc rồi. Chỗ này thiên hạ không ai biết mình đâu bố đừng lo. Nhưng bố mẹ thấy con đóng vai gái quê ngoan hiền có đạt không? Cũng phải kể đến công lao của mẹ góp phần vào, mẹ đã giúp con nấu nướng những món ăn dân giã miền bắc, món nào anh Tư cũng rối rít khen con đảm đang và khéo tay trong khi con là thứ gái đoảng. Muối cà, cà thâm. Muối dưa, dưa khú. Nấu cháo, cháo khét. Quậy bánh đúc, bánh đúc khê…
Bà mẹ thật thà âu yếm trách con:
–         Con liệt kê đủ thứ đoảng mà món chủ yếu lại quên. Nấu cơm, cơm sống nữa chứ con. Mấy lần con nấu cơm không sống trên cũng sống dưới. Rõ khổ, may mà con đã mua về một nồi cơm điện để giải quyết vấn đề…
Cô Bền Vững nhún vai:
– Lên Hà Nội con lại ăn cơm hàng cháo chợ nên đến bây giờ vẫn chưa biết nấu nướng là gì.
Ông bố thở dài:
–         Bà chiều nó quá nên mới thế, mới ra nông nỗi này.
–         Ý ông lại đổ vạ tại tôi nuông chiều đứa con gái độc nhất của chúng ta nó mới đổ đốn hư hỏng bỏ nhà đi hoang đấy hử? Ông có giỏi sao không cho tôi đẻ thêm đứa thứ hai, thứ ba, thứ tư đi thì đâu đến nỗi…
Ông bố điên tiết:
– Bà lại ngoạc mồm ra chê trách tôi sau trận ốm vàng da sốt rét thập tử nhất sinh tôi không thể có con được nữa hả? hả? đừng có chọc vào tự ái của tôi. Rõ chửa?
Cô Bền Vững cong cớn đe dọa:
–         Hai ông bà mà cãi nhau nữa là đây ở Hà Nội luôn không thèm thỉnh thoảng về quê thăm nhà cho biết thân…
Hai vợ chồng nhà quê vội vàng xuống nước vì sợ con gái nổi giận tung hê bất cần đời giữa chốn công cộng này:
–         Đừng, đừng con…bố mẹ chỉ lẩm cẩm nhắc lại thôi
–         Bố mẹ hiểu rồi, dù sao con cũng đang muốn tìm chồng để làm lại cuộc đời. Con tìm đâu ra anh Tư Việt kiều thật là giỏỉ, chẳng đoảng tí nào..
Cô Bền Vững nguôi ngay và khoe thành tích:
–         Tâm lý Việt kiều nào về Việt Nam chẳng muốn cưới vợ hiền, vợ ngoan, càng nhà quê càng được tin yêu. Con đã ra tay thì anh Tư có mà chạy đằng trời .
Bà mẹ khuyên con:
–         . Ừ, anh Tư có vẻ tin cậy và thương yêu con, hãy giữ gìn mối quan hệ này cho tốt…
Ông bố năn nỉ:
–         Mày liệu mà lấy chồng đi, lông bông mãi là tàn đời con ạ. Bố mẹ bó tay không dạy bảo được mày, bố chỉ xin mày nghiêm túc nghe lời một lần này thôi.
–         Khỏi cần bố mẹ dạy đây cũng biết thừa, gái hư hỏng như con ở Việt Nam ai thèm lấy có chăng là Việt kiều phương xa hay lấy Tây, lấy Mỹ thôi. Nói thật nhé, đây ăn chơi Hà Nội chán rồi đang muốn được tung cánh bay đi Mỹ, đi Tây xem nó sung sướng thế nào.
Cô Bền Vững đầy khôn ngoan bản lĩnh, cô đã tự đạo diễn cho mình một kịch bản chặt chẽ và hợp lý, đóng vai cô gái quê tìm bạn trên mạng, lúc ngơ ngác ở phi trường Nội Bài, lúc thấy anh Tư xuất hiện con cáo già như cô đã đoán ra anh Tư ngay dù chưa hiểu thấu đáo anh xuất hiện bất ngờ thế vì lý do gì, cô càng diễn giỏi diễn hay hơn nữa vai trò cô gái quê đoan trang hiền thục làm anh Tư ngả nghiêng từ những phút gặp gỡ đầu tiên ấy.
Những ngày cùng bố mẹ tiếp anh Tư cô luôn ra vẻ là đứa con ngoan, là cô gái tốt càng làm anh Tư thêm quấn quýt và gắn bó
Nhớ lại anh Tư đã kể cho cô chuyện bị cô Hoa lừa, cô Bền Vững nhếch môi cười khinh bạc, khinh thường cô Hoa kia chưa sắc bén và kinh nghiệm đời còn non kém thua xa gái Bắc kỳ đầy bản lĩnh như cô, thà hư hỏng tai tiếng ở đâu nhưng với quê hương bản quán mình phải giữ gìn. Làng quê, gia đình là nơi an toàn nhất để trở về dung thân làm lại cuộc đời.
Chia tay bố mẹ tại bến xe trước khi mỗi người đi một ngã cô Bền Vững tươi cười hứa hẹn:
– Ông bà già cứ về quê và chờ đợi tin vui nhé. Anh Tư Việt kiều sẽ sớm về Việt Nam xin cưới con, mà dù chẳng may anh có “xù” thì con cũng sẽ tìm được anh Tư Việt kiều khác để rước đi đứa con gái giời đánh này, của nợ đời này, oan gia nghiệp chướng này cho bố mẹ được ăn ngon ngủ yên .
Nguyễn thị Thanh Dương

Tìm hiểu thuốc hạ huyết áp lưu hành tại Hoa kỳ


Chất ức chế enzym chuyển đổi angiotensin là gì

Image result for angiotensin-converting enzyme


Angiotensin II là một thuốc co mạch cực mạnh. Nó cũng làm tăng noradrenaline, làm tăng co mạch và làm tăng nhịp tim và lực co thắt. Nó làm tăng khả năng hấp thu ion của muối do thận và kích thích sự tiết của aldosterone từ vỏ thượng thận. Aldosterone làm tăng sự hấp thu natri và giữ nước của thận.
Các thuốc ức chế chuyển hóa angiotensin (ACE) ngăn chặn men chuyển angiotensin và ức chế chuyển angiotensin I sang angiotensin II.
Giảm nồng độ angiotensin II dẫn đến giảm sự co mạch và làm giảm huyết áp.
Thuốc ức chế enzym chuyển đổi angiotensin được dùng để điều trị cao huyết áp.


Sau đây là danh sách các chất ức chế ACE có sẵn ở Hoa Kỳ:
Benazepril (Lotensin, Lotensin Hct),
Captopril (Capoten),
Enalapril (Vasotec),
Fosinopril (monopril),
Lisinopril (Prinivil, Zestril),
Moexipril (Univasc)
Perindopril (Aceon),
Quinapril (Accupril),
Ramipril (Altace), và
Trandolapril (Mavik).

Tổng mức cholesterol của tôi nên là bao nhiêu?


Image result for cholesterol


Mức cholesterol cao có thể làm tăng nguy cơ bị bệnh tim và đột quỵ. Vì vậy, điều quan trọng là quý vị phải kiểm tra mức cholesterol thường xuyên. Bác sĩ của quý vị sẽ thực hiện một xét nghiệm máu gọi là "hồ sơ lipoprotein" lúc đói, để đo lường mức cholesterol của quý vị. Xét nghiệm này đánh giá một số loại chất béo trong máu. Nó được đo bằng milligram trên đề-xi lit (mg/dL). Xét nghiệm cung cấp cho quý vị bốn kết quả: tổng lượng cholesterol, cholesterol LDL ("có hại") và HDL ("có lợi"), và các chất béo trung tính (mỡ trong máu).

Tổng mức cholesterol của tôi nên là bao nhiêu?

Trước đây, các hướng dẫn điều trị chỉ dẫn nhà cung cấp dịch vụ y tế chú trọng vào điều trị cho bệnh nhân để đạt được mục tiêu đặt ra về tổng mức cholesterol, LDL, HDL và chất béo trung tính.  Tuy nhiên, hướng dẫn dự phòng bệnh hiện tại khuyến cáo một cách tiếp cận không chỉ chú trọng duy nhất vào mức cholesterol, và cân nhắc việc đánh giá và giảm nhẹ nguy cơ tổng thể.

Quý vị vẫn cần biết rõ các chỉ số của mình, nhưng quý vị cũng cần phối hợp với nhà cung cấp dịch vụ y tế để điều trị nguy cơ. 

Tôi cần biết được những chỉ số nào?


Quý vị cần nắm được năm chỉ số chính:  tổng lượng cholesterol, HDL cholesterol (tốt), huyết áp, đường huyết và chỉ số khối cơ thể (BMI). 

Những chỉ số này quan trọng bởi vì chúng sẽ cho phép quý vị và nhà cung cấp dịch vụ y tế của quý vị xác định được nguy cơ tiến triển bệnh về tim mạch do xơ vữa động mạch. Điều này bao gồm những tình trạng bệnh như đau ngực, đau tim, đột quỵ (do cục máu đông) và bệnh động mạch ngoại biên (PAD).

Các chỉ số lý tưởng cho hầu hết người trưởng thành là:
Phân loạiChỉ Số Lý Tưởng
Tổng CholesterolHãy kiểm tra mức cholesterol của quý vị và hỏi bác sĩ về các chỉ số đó cũng như tác động của chúng đối với nguy cơ tổng thể của quý vị.
HDL cholesterolHãy kiểm tra mức cholesterol của quý vị và hỏi bác sĩ về các chỉ số đó cũng như tác động của chúng đối với nguy cơ tổng thể của quý vị.
Huyết ápThấp hơn 120/80 mm Hg
Đường huyết lúc đóiThấp hơn 100 mg/dL
Chỉ số khối cơ thể (BMI)Thấp hơn 25 kg/m2














HDL cholesterol là gì?


HDL cholesterol được gọi là cholesterol "có lợi". Có được mức HDL cao có thể làm giảm nguy cơ bị đau tim và đột quỵ.

HDL lấy cholesterol ra khỏi động mạch và đưa nó trở về gan. Tại đó, nó được xử lý để lượng dư thừa có thể được thải ra khỏi cơ thể. HDL cũng có thể loại bỏ cholesterol ra khỏi mảng bám trong động mạch.

LDL cholesterol là gì?

LDL cholesterol được coi là cholesterol "có hại". Các mô của cơ thể sử dụng một chút cholesterol này để xây dựng tế bào. Tuy nhiên, khi cơ thể quý vị có quá nhiều LDL, nó có thể tích tụ bên trong động mạch.
Cùng với các chất khác, nó có thể tạo thành mảng bám(mảng chất béo dày, cứng). Mảng bám làm hẹp động mạch và làm giảm dòng chảy của máu. Đây được gọi là xơ vữa động mạch.

Chất béo trung tính (triglyceride) là gì?

Chất béo trung tính là loại chất béo thường thấy nhất trong cơ thể. Chúng cũng là nguồn năng lượng chính. Chất béo trung tính đi vào cơ thể từ thức ăn, và cơ thể quý vị cũng tạo ra chúng. Khi người ta nhiều tuổi hơn, tăng cân vượt mức, hoặc cả hai trường hợp, thì mức chất béo trung tính và cholesterol có xu hướng tăng cao.

Biết Rõ Các Chỉ Số Của Mình

Quý vị hãy dùng bảng dưới đây để theo dõi các chỉ số của mình mỗi khi làm xét nghiệm. Hãy chắc chắn rằng quý vị thảo luận những chỉ số này với bác sĩ của mình.

                                                            Lần khám thứ 1                 Lần khám thứ 2                        Lần khám thứ 3                         Lần khám thứ 4
Tổng Cholesterol
HDL cholesterol
Huyết áp
Đường huyết lúc đói
Chỉ số Hình thể (BMI)

Có thể tìm hiểu sâu hơn bằng cách nào?
  1. Hãy gọi 1-800-AHA-USA1 (1-800-242-8721), hoặc truy cập heart.org để tìm hiểu thêm về bệnh tim và đột quỵ.
  2. Đăng ký nhận tạp chíHeat Insight, một tạp chí miễn phí dành cho bệnh nhân tim và gia đình, tại heartinsight.org.
  3. Kết nối với những bệnh nhân khác chia sẻ cùng hành trình điều trị bệnh tim và đột quỵ bằng cách tham gia Mạng lưới Hỗ trợ của chúng tôi tại heart.org/supportnetwork.
Chúng tôi có nhiều tờ thông tin để giúp quý vị có được những lựa chọn lành mạnh hơn để giảm nhẹ nguy cơ, kiểm soát bệnh tật hoặc chăm sóc cho người thân. Ghé thăm heart.org/answersbyheart để tìm hiểu thêm.

Quý vị có câu hỏi hoặc có điều gì đó muốn trao đổi với bác sĩ hoặc y tá?


Hãy dành vài phút viết ra câu hỏi của chính quý vị để mang theo trong lần tiếp theo đến gặp nhà cung cấp dịch vụ y tế. Ví dụ:

Tôi làm thế nào để giảm mức cholesterol?

Bao lâu tôi nên đi kiểm tra cholesterol?


©2015, Hiệp Hội Tim Mạch Hoa Kỳ (American Heart Association)
       

Nghe nhạc phổ từ thơ

Image result for ao lua ha dong

Nguyên Sa



Áo Lụa Hà Đông - nhạc Ngô Thụy Miên - Duy Trác hát


Áo Lụa Hà Đông

Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát
Bởi vì em mặc áo lụa Hà Ðông
Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
Thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng

Anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn
Mà mùa thu dài lắm ở chung quanh
Linh hồn anh vội vã vẽ chân dung
Bay vội vã vào trong hồn mở cửa

Gặp một bữa, anh đã mừng một bữa
Gặp hai hôm thành nhị hỹ của tâm hồn
Thơ học trò anh chất lại thành non
Và đôi mắt ngất ngây thành chất rượu

Em không nói đã nghe từng giai điệu
Em chưa nhìn mà đã rộng trời xanh
Anh trông lên bằng đôi mắt chung tình
Với tay trắng, em vào thơ diễm tuyệt

Em chợt đến, chợt đi, anh vẫn biết
Trời chợt mưa, chợt nắng, chẳng vì đâu
Nhưng sao đi mà không bảo gì nhau
Ðể anh gọi, tiếng thơ buồn vọng lại

Ðể anh giận, mắt anh nhìn vụng dại
Giận thơ anh đã nói chẳng nên lời
Em đi rồi, sám hối chạy trên môi
Những tháng ngày trên vai buồn bỗng nặng

Em ở đâu, hỡi mùa thu tóc ngắn
Giữ hộ anh màu áo lụa Hà Ðông
Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
Giữ hộ anh bài thơ tình lụa trắng

Nắng Sài Gòn – Nắng viễn phương

Bác sĩ Nguyễn Ý-Đức


Image result for ao lua ha dong

Nắng tháng Tám, rám trái bưởi.”
(Kinh nghiệm dân gian)
Viễn cư, chẳng nghe tiếng Cuốc quê hương mà sao Hè cũng nóng:
Cái nóng nung người, nóng nóng ghê”.
(Quốc Văn Giáo Khoa Thư)
Mới đầu tháng 7, mà nắng nóng miền Tây Hoa Kỳ đã lên tới 44 độ C, gây hỏa hoạn cho cả ngàn mẫu đồng cỏ tại Arizona và tử vong của 19 nhân viên cứu hỏa. Tại Los Angeless, một lão nhân lìa đời vì sống trong căn nhà không có máy điều hòa không khí.
Tia nắng gắt cũng có thể gây tác dụng xấu cho lớp da nếu không được che chở, bảo vệ.
Với diện tích 17 thước vuông, da là bộ phận trải rộng lớn nhất của cơ thể. Về phương diện cấu tạo, da đã làm ngạc nhiên nhiều kiến trúc sư vì tính cách bền bỉ, nhạy cảm, đàn hồi mà Thượng đế đã tạo cho da. Lại còn những chức năng quan trọng mà da chịu trách nhiệm để bảo vệ cơ thể. Nào là rào cản chống lại sự xâm nhập của vi sinh vật gây bệnh, hóa chất độc hại. Nào là điều hòa thân nhiệt trước những thay đổi phũ phàng của thời tiết nóng lạnh. Lại còn mang khỏi cơ thể, qua mồ hôi, những chất phế thải trong người. Cũng như mang cảm giác mềm mát cho bàn tay người tình mơn trớn, nâng niu.
Nhưng da cũng chịu chung số phận hóa già của các bộ phận trong cơ thể, cũng dễ dàng hư hao trước rủi ro của không gian và thời gian. Da khô nhăn nheo với tuổi đời chồng chất. Da ban đỏ, ung thư, cháy xém dưới tia nắng mặt trời.
Nhìn qua lăng kính, tia nắng mặt trời có bảy màu hòa hợp: tím, chàm, da cam, xanh dương, xanh lục, vàng và đỏ. Đó là những tia tương đối lành mà mắt thường có thể nhìn thấy. Nhưng cái tia tử ngoại, cực tím mà ta không nhìn thấy mới là đáng ngại, mới là rủi ro làm da khô, da ngứa, ung thư da.
– Cực tím A chui sâu vào da, tiêu hủy sự đàn hồi, khiến cho da sớm nhăn già và cũng là rủi ro của ung thư;
– Cực tím B giảm khả năng bảo vệ cháy nắng và là thủ phạm chính của ung thư da.
– Cực tím C là nguy cơ tử vong cho cho mọi sinh vật, từ cỏ cây cho tới động vật.
Nói vậy chẳng lẽ nắng chỉ mang tới rủi ro hay sao?!
Ánh nắng rất cần cho sự sinh tồn của mọi sinh vật. Không có nắng làm sao có sự quang hợp để biến khí carbon và nước thành thực phẩm nuôi thảo mộc. Mà không có thảo mộc thì con người và súc vật lại khốn đốn, thiếu thức ăn.
Ánh nắng cũng cần cho sức khỏe thể xác và tinh thần nữa chứ. Thường xuyên âm u là ta dễ rơi vào tình trạng trầm cảm, mất ngủ, rối loạn chuyển biến dưỡng chất cũng như sản xuất kích thích tố trong cơ thể. Cho nên mới có “Nỗi buồn Mùa Đông” -Winter Blue, của cư dân các vùng hiếm nắng.
Mà không có nắng Mai thì sao có:
Nắng vàng giỡn trên má,
Cô mơ tình nhân hôn
(Nắng mai –Thanh Tịnh)
Và:
Nắng lên nửa bãi chiều rồi…” để cho Huy Cận “Ru em sẵn tiếng thùy dương đôi bờ” (Ngậm ngùi)
Nhưng, chỉ năm mười phút, vài giờ thì không sao, chứ nhiều ngày nhiều tháng ở dưới nắng chang chang, không áo quần che chắn thì cũng có nhiều vấn đề lắm đấy.

Ung thư da là vấn đề đáng ngại hơn cả
Hằng năm, số người bị ung thư da gia tăng. Theo Viện Da Liễu Hoa Kỳ, tỷ lệ ung thư da vào thập niên 1930 là 1/1500; tới thập niên 1980 con số nhích lên 1/250. Hiện nay, có thể là 1/70. Vì môi trường càng ngày càng xấu, khí quyển càng mất chất bảo vệ ozone trước tia tử ngoại của nắng…
Nguy cơ ung thư tăng theo với số tuổi của con người, nhất là từ 50 tới 70 tuổi. Cứ một trong ba người Mỹ trên 65 tuổi thì ít nhất cũng bị ung thư da một lần trong suốt cuộc đời. Vùng mặt và đầu là nơi màu mỡ cho ung thư tàn phá.
Tùy theo chủng tộc, giống tính, cũng như địa dư mà ung thư nhiều ít. Nam giới dễ ung thư hơn các bà các cô. Có lẽ các ông mình trần, phơi nắng cắt cỏ, bón cây hơi nhiều, để cho vườn nàng đẹp. Da màu ít hơn da trắng vì họ có nhiều tế bào sắc tố che chở. Dân mắt xanh, tóc đỏ, người sống gần xích đạo, ở trên cao độ cũng dễ bị ung thư.
Chín mươi phần trăm trường hợp ung thư da là do chất độc hại ảnh hưởng vào da. Nhất là tia tử ngoại của ánh nắng mặt trời.

Bảo vệ da, tránh ung thư vì nắng gắt cũng dễ thôi
Ta cứ mặc quần áo trùm kín như mấy trự Trung Đông Ả Rập là xong. Lại mang thêm chiếc mạng phủ mặt của kiều nữ Taliban, là tha hồ ra nắng.
Nhưng, hãy coi chừng. Mấy ngài an ninh phi trường là hay nghi ngờ, hỏi thăm lắm đấy ạ. Có giấu khí cụ trong quần không? Có cài chất nổ trong áo ngực. Xin vào phòng kín. Thoát y. Kiểm soát nắn sờ. Đôi giày tây mà còn phải tháo ra, đi chân không qua máy rà kim khí cơ mà. Rõ rắc rối.
Sao ta chẳng theo những nàng mặt phấn da hồng Sài Gòn, Hà Nội. Lái Honda Dream, quần áo thùng thình gió bay, bao tay lụa cao tới nách, mạng nhung che mặt, nghiêng nghiêng vành nón rộng. Để bảo vệ nền da ngà ngọc. Thêm cặp kính râm thời trang nữa thì tha hồ mà liếc dọc nhìn ngang.
Rồi gửi xe, ta vào mỹ viện, lựa vài chai kem chống nắng. Để thoa ngăn ngừa tia tử ngoại phá hủy gen DNA và khả năng miễn nhiễm của da.
Bôi trên da, mỹ phẩm có công dụng phản chiếu tia nắng, nhất là các loại có 30 Yếu Tố Bảo Vệ (Sun Protection Factor -SPF) trở lên. Độ càng cao thì sự bảo vệ càng lâu. Phơi nắng càng nhiều thì cứ vài giờ nên thoa lại, nhất là khi đổ mồ hôi. Cũng là cơ hội tốt cho những người tình xích lại, gần nhau.
Các mỹ phẩm chống nắng thường thường rất an toàn, nhưng khi dùng thì có đôi điều nên để ý:
– Trẻ em từ 6 tháng trở lên đều có thể thoa kem chống nắng; dùng loại hơi đục hoặc kem hơn là dung dịch trong suốt;
– Trước khi thoa, thử một chút kem trên mu bàn tay coi xem có bị dị ứng, đỏ da hay không. Mỗi nhà bào chế dùng các gia phụ khác nhau;
– Thoa mỹ phẩm lên toàn thân, trừ vùng da quanh mắt;
– Thoa từ 15-30 phút trước khi phơi nắng để chất chống tia tử ngoại thấm vào da;
– Lựa mỹ phẩm không tan trong nước nếu đi bơi lội;
– Tham khảo bác sĩ nếu trẻ em bị mụn trứng cá, để coi dùng kem nào không làm bệnh tăng lên.
Rồi an toàn tắm biển, phơi da…

Biết bao giờ có nhân hòa để trở về với nắng Hè quê hương.
Mà trèo me hái sấu Hàm Long;
Mà trộm ổi, tắm sông Nghi Tàm, Quảng Bá.
Hoặc nhớ lại những năm 55-57. Theo thầy trẻ Nguyên Sa, mới ở Pháp về, lang thang chợ Thái Bình, Cống Quỳnh-Phạm Ngũ Lão. Đi trong nắng… mà không cần nón mũ. Vì:
Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát;
Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông”.
(Nguyên Sa)
Ôi! Hà Đông. Chùa Trầm. Động Nhũ.
Một thời đã qua… Biết bao nhiêu là kỷ niệm…
…Và có người thấm lệ, nhìn xa…
Bác sĩ Nguyễn Ý-Đức

Bức Thư Của Một Chính Khách Đài Loan

Tác giả: Tôn Vận Tuyền
Việt dịch: Văn Hiến

Image result for letter to my son


Con trai yêu dấu!
Đời người phúc họa vô thường! Không một ai biết trước mình sẽ sống được bao lâu. Có một số việc tưởng nên sớm nói ra thì hay hơn. Cha là cha của con, nếu cha không nói với con, có lẽ không ai nói rõ với con những điều này.
Những lời khuyên để con ghi nhớ này là kết quả bao kinh nghiệm xương máu, thất bại đắng cay trong cuộc đời, mà bản thân cha đã trải nghiệm. Nó sẽ giúp con tiết kiệm nhiều những nhầm lẫn hoang phí trên bước đường trưởng thành của con sau này.
Dưới đây là những điều con nên ghi nhớ trong cuộc đời:
- Con có thể yêu cầu mình phải giữ chữ "Tín", nhưng không thể bắt người khác phải giữ chữ tín với mình. Con có thể yêu cầu mình phải đối xử tốt với người khác, nhưng không thể kỳ vọng người khác phải đối xử tốt với con. Con đối xử người ta thế nào, không có nghĩa là người ta sẽ đối xử lại mình như thế ấy, nếu con không hiểu rõ được điểm này, sẽ tự chuốc lấy buồn phiền cho mình mai sau.
- Trên đời không phải không có người nào mà không thể thay thế được, không có vật gì mà nhất định mình phải sở hữu được. Con nên hiểu rõ ở điểm này. Nếu mai sau rủi người bạn đời không còn muốn cùng con chung sống, hoặc giả con vừa mất đi những gì trân quý nhất trong đời, thì con nên hiểu rằng: Đây cũng không phải là chuyện lớn lao gì cho lắm!
- Đời người ngắn ngủi, nếu hôm nay con đã lãng phí thời gian, mai đây hiểu được thì thấy rằng quãng đời đó đã vĩnh viễn mất rồi. Cho nên càng biết trân quý sinh mạng của mình càng sớm, thì con sẽ được tận hưởng cuộc đời mình càng nhiều hơn. Trông mong được sống trường thọ, chi bằng con cứ tận hưởng cuộc đời mình ngay từ bây giờ.
- Cha không yêu cầu con phải phụng dưỡng cha trong nửa quãng đời còn lại. Ngược lại, cha cũng không thể bao bọc nửa quãng đời sau này của con, khi mà con đã trưởng thành và tự lập. Đây là lúc cha đã làm tròn trách nhiệm của mình. Sau này con có đi xe buýt hay đi xe hơi riêng; ăn súp vi cá hay ăn mì gói, tự con lo liệu lấy.
- Gia đình thân nhân chỉ là duyên phận một đời. Bất luận trong kiếp này chúng ta sống chung với nhau được bao lâu và như thế nào, nên trân quý khoảng thời gian sum họp, gia đình đoàn tụ. Kiếp sau, dù ta có thương hay không, cũng không chắc sẽ còn gặp lại nhau.
- Hơn mười mấy, hai mươi mấy năm nay, cha tuần nào cũng mua vé số, nhưng đến nay, ngay đến giải 3 vẫn chưa từng trúng. Điều này chứng tỏ rằng: muốn phát đạt phải siêng năng làm ăn, nỗ lực phấn đấu chứ không phải chờ đợi điều may mắn đến với con. Trên thế gian này không có buổi ăn trưa nào miễn phí cả. Nếu may mắn có đến với con, đấy là điều tốt, còn nếu không thì cũng chẳng có vấn đề gì, bởi tất cả phải dựa vào chính bản thân con.
- Con hãy biết ước mơ, nhưng để trở thành hiện thực thì ước mơ đừng xa rời thực tế, đừng hão huyền và ảo tưởng. Con phải luôn có niềm tin. Không chỉ là niềm tin vào chính bản thân mình mà con cũng cần có niềm tin vào mọi người, niềm tin vào cuộc sống. Nếu không có niềm tin, con sẽ chẳng thể làm được việc gì.
Công việc, cuộc sống đôi lúc sẽ có những khó khăn, trở ngại đòi hỏi con phải luôn nỗ lực. Để có được những thành công thì không thể thiếu sự cố gắng và say mê, con ạ. Hãy nhớ rằng 'thành công không phải là một đích đến, đó là một quá trình'. Vì thế, con hãy tiếp tục ước mơ, tiếp tục tin tưởng và không ngừng nỗ lực, con nhé!
Tôn Vận Tuyền (Văn Hiến dịch)

* Tôn Vận Tuyền (10/11/1913 - 15/2/2006), là một kỹ sư, quê ở Bồng Lai, Sơn Tây (Trung Quốc). Ông là một nhà kinh tế, một chính trị gia Đài Loan. Ông có công xây dựng mười dự án siêu cấu trúc (như Sân bay quốc tế Tưởng Giới Thạch, Nhà máy Điện hạt nhân số 1, đường cao tốc quốc gia Tôn Dật Tiên, Viện nghiên cứu Công nghiệp Quốc gia... Ông còn được coi là một trong những người tạo ra sự bứt phá về công nghệ và kinh tế ở Đài Loan.
Ngày 24/2/1984 ông bị đột quỵ, sau khi phục hồi chỉ có thể ngồi trên xe lăn. Ông mất vào tháng 2/2006 tại Đài Bắc, hưởng thọ 92 tuổi.
Không chỉ nổi tiếng với những tác phẩm kinh tế, chính trị, ông còn được biết đến với bức thư gửi con trai. Trong thư, ông đã gửi gắm những bài học sâu sắc được nhiều người quan tâm. Bức thư đã được dịch lại bằng nhiều thứ tiếng và được lan truyền trên mạng xã hội, cũng như trên các diễn đàn trong thời gian gần đây.

Hai bức hình

Trong cuộc sống, con người có thể gặp rất nhiều bất ngờ. Có vui- buồn, hờn- giận… đan xen, và cũng không thiếu những điều thú vị, đôi khi phải mở tròn xoe đôi mắt để cố gắng tự mình giải thích. Nhưng câu hỏi tại sao ấy vẫn còn để ngỏ chờ chúng ta câu trả lời…


Bạn giúp người ta cắt dây, nhưng người ta lại đá ghế dưới chân của bạn


Người nhân hậu giúp ai cũng không ngại, chỉ lo vô ý làm gì đó phương hại đến người khác. Họ luôn chỉ nhìn điểm tốt của người khác, nhìn nhận mọi người đều là người tốt, luôn cởi mở không đề phòng ai, thậm chí làm gì cũng nghĩ cho người khác trước. Người nhân hậu làm vậy không sai, họ cũng không phải là người ngốc, mà họ hiểu rằng đối xử tốt với người khác chính là đối tốt với bản thân mình. Nhưng xin hãy nhớ, khi bạn làm tổn thương người nhân hậu, họ sẽ không chọn làm tổn thương bạn, mà họ sẽ rời xa bạn, không tiếp xúc với bạn nữa. Vì thế bất kể là trong tình bạn, tình yêu, tình cảm gia đình… Xin đừng chà đạp những người nhân hậu.


Sau khi nổ súng, người chiến thắng là ai?


Có câu cửa miệng rằng: “Làm hại người khác chính là hủy diệt chính mình.” Cũng có nhiều người không đồng ý với câu nói trên. Nhưng hãy nhìn kỹ bức hình trong bài bạn sẽ thấy được rõ ràng. Con người sinh ra quý nhất ở chỗ nhân hậu, người chiến thắng là người có đạo đức, có đức tin, hiểu luật nhân quả. Xin hãy nhân hậu với tất cả mọi người, thế giới quá rộng lớn, nhìn thấy nhau thoáng qua cũng không phải là ngẫu nhiên, có thể gặp được nhau chắc chắn là do duyên phận.
Tại sao chúng ta đối xử với nhau càng ngày càng đề phòng?
Tại sao chúng ta ngày càng thận trọng với cuộc sống?
Tại sao cứ phải sống giả dối?
Mọi thứ tốt hay xấu là do chính mình tạo nên.
Hãy rộng lượng, khoan dung, và biết nghĩ cho người khác, bạn nhất định thấy cuộc sống không giống như những gì đang thấy ngày hôm nay.

Trang thơ

Image result for morning garden

Buổi sáng ra vườn nghe mưa kí ức
Tác giả:

Buổi sáng ra vườn nghe mưa kí ức
Những câu thơ cay đắng nhất
Mang rất nhiều rủi ro
Bao đồng đội tôi đã nằm trong mồ
Đêm đêm hiện hồn về gõ cửa
Đạn găm đầy hình hài
Nỗi đau không nói được
Bông cúc ta từng hái ở mùa thu
Khô xác gần ba mươi năm trong ba lô cóc cũ
Ta cầm lại trên tay như cầm lửa chiến tranh
Chả vàng được cho ai – Hoa cúc!
Những khuôn mặt vây quanh nói cười huyên thuyên
Bia rượu đầy mồm
Bia rượu đầy mặt
Bia rượu tràn trên đất
Đất trổ đầy rong rêu
Chả vàng được nữa đâu – Hoa cúc!
Buổi sáng ra vườn nghe mưa kí ức
Mưa kí ức rơi như bài hát buồn
Mưa kí ức rơi vào bông cúc cũ
Mỗi cánh hoa như một oan hồn.
2002

Friday, May 26, 2017

Làm sao biết mình bị rung tâm nhĩ?



Image result for atrial fibrillation

Bình thường tim co bóp tạo ra nhịp tim đều đặn. Một số tế bào trong tim tạo ra các tín hiệu điện để tim co bóp và bơm máu. Những tín hiệu điện này thể hiện trong bản ghi điện tâm đồ, hay còn gọi là ECG. Bác sĩ của quý vị có thể đọc ECG để xem liệu các tín hiệu điện có bình thường không.
Trong bệnh rung tâm nhĩ (AFib), hai buồng nhỏ phía trên của tim (tâm nhĩ) không đập mạnh và đều đặn như đáng ra phải thế. Thay vì đập với nhịp điệu thông thường, thì tâm nhĩ đập không đều và quá nhanh, rung lên như một tô chất thạch gelatin. Quả tim đập đúng cách là điều rất quan trọng để cơ thể quý vị nhận được ô-xy và dưỡng chất cần thiết.
Làm sao biết mình bị rung tâm nhĩ?
Đây là một số triệu chứng mà quý vị có thể có:
  • Tim đập nhanh và không đều
  • Đánh trống ngực hoặc tiếng đập thình thịch trong ngực
  • Chóng mặt, đổ mồ hôi và đau ngực hoặc tức ngực
  • Thở gấp hoặc lo lắng
  • Dễ bị mệt hơn khi tập luyện
  • Choáng ngất (xỉu)
AFfib có thể dẫn đến các vấn đề khác hay không?
Có. Quý vị có thể chung sống với AFib, nhưng nó có thể gây ra các vấn đề về sức khỏe khác, bao gồm:
  • Đột quỵ
  • Suy tim
  • Mệt mỏi mãn tính
  • Các vấn đề khác về nhịp tim
  • Cung cấp máu không đều đặn
Những người bị rung tâm nhĩ có quy cơ bị đột quỵ cao gấp 5 lần. Đó là vì khi bị rung tâm nhĩ, máu có thể ứ đọng trong tâm nhĩ và có thể tạo thành huyết khối.

Có thể làm gì để khắc phục điều này?

Các lựa chọn về điều trị có thể bao gồm một trong các lựa chọn sau đây:
  • Thuốc, chẳng hạn như thuốc chặn beta hoặc thuốc chống loạn nhịp tim, để giúp đưa nhịp tim trở về bình thường
  • Các thuốc như digitalis, thuốc chặn kênh can-xi hoặc amiodarone để làm chậm nhịp tim.
  • Các chất làm loãng máu để ngăn ngừa hình thành các cục máu đông.
  • Chuyển nhịp tim bằng dòng điện (sốc điện) để thay đổi nhịp tim của quý vị trở về bình thường.
  • Phẫu thuật, có thể cần đặt máy tạo nhịp tim hoặc các thủ thuật khác.
Việc điều trị của quý vị sẽ tùy thuộc vào nguyên nhân gây ra chứng rung tâm nhĩ và mức độ tàn tật của quý vị.
Làm cách nào giảm nguy cơ bị đột quỵ?
Để giảm nguy cơ đột quỵ, bác sĩ của quý vị có thể kê toa cho quý vị dùng các loại thuốc để tránh hình thành các cục máu đông. Hai ví dụ về thuốc chống đông máu và thuốc chống ngưng tập tiểu cầu là warfarin và aspirin. Các thuốc chống đông máu bao gồm warfarin và ba thuốc khác đã được FDA phê chuẩn gần đây được gọi là thuốc chống đông máu mới dạng uống hay NOAC - dabigatran, rivoraxaban và apixaban.
  • Luôn luôn báo cho bác sĩ, nha sĩ và dược sĩ của quý vị biết nếu quý vị đang bất kỳ thuốc nào trong những thuốc này.
  • Nếu quý vị bị chảy máu bất thường hoặc bầm tím hoặc có bất kỳ vấn đề nào khác, thì hãy báo cho bác sĩ ngay.
Có thể tìm hiểu sâu hơn bằng cách nào?
  1. Hãy gọi 1-800-AHA-USA1 (1-800-242-8721), hoặc truy cập heart.org để tìm hiểu thêm về bệnh tim và đột quỵ.
  2. Đăng ký nhận tạp chíHeat Insight, một tạp chí miễn phí dành cho bệnh nhân tim và gia đình, tại heartinsight.org.
  3. Kết nối với những bệnh nhân khác chia sẻ cùng hành trình điều trị bệnh tim và đột quỵ bằng cách tham gia Mạng lưới Hỗ trợ của chúng tôi tại heart.org/supportnetwork.
Chúng tôi có nhiều tờ thông tin để giúp quý vị có được những lựa chọn lành mạnh hơn để giảm nhẹ nguy cơ, kiểm soát bệnh tật hoặc chăm sóc cho người thân. Ghé thăm heart.org/answersbyheart để tìm hiểu thêm.

Quý vị có câu hỏi hoặc có điều gì đó muốn trao đổi với bác sĩ hoặc y tá?
Hãy dành vài phút viết ra câu hỏi của chính quý vị để mang theo trong lần tiếp theo đến gặp nhà cung cấp dịch vụ y tế. Ví dụ:
Mạch đập của tôi nên là bao nhiêu?

Tôi làm thế nào để bắt mạch?

©2015, Hiệp Hội Tim Mạch Hoa Kỳ (American Heart Association) 
       
THUỐC NGỦ  
Image result for sleep medication
  
Vài Điều Cần Biết Về Thuốc Ngủ
Tác giả : Bác Sĩ Nguyễn Ý Đức

Mất ngủ có thể là khó đi vào giấc ngủ, không ngủ một mạch tới sáng hoặc giấc ngủ trằn trọc, nhiều mộng mị, không êm dịu bình an.
Mất ngủ chỉ là dấu hiệu chứ không phải là một bệnh.
Nguyên nhân thông thường gây ra mất ngủ gồm có tác dụng phụ của một số dược phẩm trị bệnh, thay đổi hoàn cảnh, thay đổi môi trường và căng thẳng tinh thần.
Mất ngủ có thể tự điều chỉnh bằng cách thay đổi nếp sống, dùng thuốc trợ ngủ mua tự do hoặc thuốc cần bác sĩ biên toa.
Thuốc ngủ
Thuốc ngủ có thể là do bác sĩ biên toa hoặc mua tự do không cần toa.
a-Thuốc bác sĩ biên toaTrước khi biên toa, bác sĩ thường hỏi những rủi ro đưa tới mất ngủ đồng thời cũng thực hiện một số xét nghiệm để biết rõ nguyên nhân. Thường thường bác sĩ biên toa cho dùng từ 2 tới 4 tuần lễ rồi khám lại xem thuốc có công hiệu như ý muốn. Nếu cần, bác sĩ sẽ thay toa.
Thuốc ngủ có 2 tác dụng: giúp dễ dàng đi vào giấc ngủ và giúp ngủ lâu hơn hoặc có cả 2 tác dụng.
Tác dụng phụ của thuốc ngủ có thể là cảm giác lâng lâng, ngây ngất, tiêu chảy, buồn nôn, dị ứng hoặc vừa lái xe, ăn uống vừa buồn ngủ.
Thuốc ngủ không phải là đáp số cuối cùng cho sự mất ngủ .Ta có thể uống tạm vài ba đêm, nhiều lắm là 1 tuần lễ trong khi tìm nguyên nhân gây ra mất ngủ rồi điều trị tới nơi tới chốn.
Thuốc ngủ không cho ta giấc ngủ mà óc não cần. Nó làm giảm thời gian ngủ nghịch thường với mắt chớp đều và mộng mơ. Mà khoa học cho mộng mơ là để giải tỏa những căng thẳng xẩy ra trong ngày, làm tâm hồn thư thái hơn. Nếu tình trạng rối loạn này xẩy ra thường xuyên, con người sẽ có những ảo giác và kém tập trung.
Thuốc ngủ có thể giúp ta đi vào giấc ngủ dễ dàng hơn nhưng ta phải trả một cái giá là chuốc lấy cảm giác ngây ngất, bải hoải, trì trệ, mơ màng, nửa tỉnh nửa mê và khó lòng  nhớ những sự việc vừa mới xẩy ra. Ấy là chưa kể nếu dùng thường xuyên, mỗi đêm, với phân lượng cao ta còn bị phụ thuộc, bị ghiền, khó mà dứt được.
Tiến sĩ Donald Bliwise, Đaị học Y khoa Emory, Attlanta, đã nhắc nhở về việc dùng thuốc ngủ như sau : “Thuốc ngủ chỉ nên thỉnh thoảng mới dùng. Người ta thường không cần thuốc để ngủ. Nếu quý vị bị chứng mất ngủ kinh niên thì nên tham khảo bác sĩ chuyên khoa ngay”.                                               
b-Thuốc Trợ Ngủ mua tự do
Với những mất ngủ ngắn hạn, có thể mua thuốc trợ ngủ không cần toa bác sĩ nhưng không nên dùng quá 2 tuần lễ.
Có 2 loại thường dùng là:
-Thuốc có chất chống dị ứng diphenhydramine  như Benadryl, Sominex, Nytol
-Thuốc có chất chống dị ứng Doxylamine như Unisom
Ngoài ra, còn Melatonine là một loại hormone do não bộ tiết ra. Hormon này điều hòa giấc ngủ theo ngày và đêm có thể giúp ta rơi vào giấc ngủ dễ dàng hơn.
Vài điều cần lưu ý:
a-Trước khi dùng, nên hỏi ý kiến bác sĩ để coi xem các thuốc trợ ngủ này có phản ứng với các thuốc khác mà ta đang dùng hay không.
b- Thuốc trợ ngủ nhóm chống dị ứng có thể tăng tính cách trầm trọng của người  đang bị bệnh suyễn, bệnh nghẹt thở kinh niên, suy gan trầm trọng, bí tiểu tiện, cao áp xuất mắt. Cần hỏi ý kiến bác sĩ trước khi dùng, kể cả phụ nữ đang có thai hoặc cho con bú sữa mẹ. Thuốc có thể làm giảm sản xuất sữa và chuyển sang sữa khiến cho bé bị ngây ngất lây.
c-Không nên uống rượu khi đang dùng thuốc ngủ vì tình trang ngây ngất sẽ tăng
d-Không nên lái xe khi đang dùng thuốc trợ ngủ để tránh rủi ro tai nạn khi đang ở trong tình trạng ngây ngất, buồn ngủ.
e-Khi giấc ngủ trở lại bình thường, nên ngưng thuốc ngủ từ từ. Đột nhiên ngưng có thể đưa tới hoàn cảnh mất ngủ trở lại.
Trước khi dùng thuốc trợ ngủ, nên lưu ý mấy điều như sau:
-Có uống nhiều hơn thường lệ nước uống có chất caffeine như cà phê, trà, cola  hay không?. Với nhiều người cà phâ gây mất ngủ.
-Có đang dùng các chất có tác dụng kích thích hệ thần kinh như Ritalin
-Có ngủ trưa quá lâu và tối không muốn ngủ;
-Có thay đổi việc làm từ ngày sang đêm hoặc thay đổi giờ giấc ngủ. Lý do là cơ thể phải thay đổi ngủ nghỉ theo thời khóa biểu miứ của công việc;
-Có bị các cơn nhức đầu đau xương khớp quấy rầy khiến cho không ngủ được
Thuốc ngủ với người tuổi cao
Quý vị tuổi cao thường là hay bị rối loạn giấc ngủ. Vì thay đổi sinh học của cơ thể. Vì thay đổi nếp sống. Vì lý do tình cảm, “gần đất xa trời”. Vì các bệnh kinh niên. Do đó, các cụ rất hay dùng thuốc ngủ.
Sau đây là mấy điều nên nhớ về thuốc ngủ xin được nhấn mạnh để quý vị tuổi cao lưu ý:
1- Thuốc ngủ bào chế trong phòng thí nghiệm thường được thử trước ở lớp người trẻ tuổi và không áp dụng cho người tuổi cao .        
2- Người cao tuổi thường đã uống nhiều loại thuốc, nay lại thêm thuốc ngủ, sẽ có nhiều tác dụng phụ bất lợi như ngây ngất, hay quên, chóng mặt, dễ bị té ngã gây thương tích .
3- Sự biến hóa, hấp thụ cũng như bài tiết dược phẩm ở người cao tuổi thường rất chậm, nhất là thuốc ngủ, gây ra sự tích tụ trong cơ thể, đôi khi có hại.
Nói vậy thì tại sao thuốc ngủ lại bán được nhiều như thế ?
Xin thưa, tại vì người ta lạm dụng nó: người biên toa cũng như người xin toa.
-Thế tôi mất ngủ thì ông tính sao đây ? Không cho uống thuốc ngủ thì chẳng lẽ tôi đi cúng, đi châm cứu hay đi uống thuốc ta à?
-Thưa có. Cụ có thể dùng thuốc ngủ, nhưng đừng dùng lâu qúa. Nên đi bác sĩ để điều trị cái thủ phạm chính của sự mất ngủ.
-Bị cụp xương sống, đêm nằm đau nhức, không ngủ được, bác sĩ khuyên mổ, chẳng chịu, cứ nhè xin thuốc uống cho ngủ được, thì xương đau vẫn hoàn đau mà mình laị trở thành ghiền thuốc ngủ.
-Buồn giận ông lão hai thứ tóc mà còn hay lăng nhăng bay bướm, mà không kiếm cố vấn hòa giải gia đình, lại chỉ uống thuốc để ngủ cho quên sự đời, thì chẳng bao lâu trí nhớ của mình sẽ thành “trí quên” luôn.
 Còn nếu thiếu ngủ, mất ngủ do thói hư tật xấu thì tránh xa chúng đi. Rượu đó. Cà phê đó.Thuốc lá đó. Ăn quá độ đó. Lại còn những  ghen tuơng, đố kỵ  làm tâm không an, đêm đêm nằm chỉ thao thức, bực mình, thì làm sao mà ngủ ngon, ngủ say cho được ?
Bác sĩ Nguyễn Ý Đức
Arlington-Texas
HIỂU ĐỜI – TÂM SỰ TUỔI GIÀ 
  
Tác giả: Chu Dung Cơ – Thanh Dũng dịch

Image result for tuoi gia

Tháng ngày hối hả, đời người ngắn ngủi, thoáng chốc đã già. Chẳng dám nói hiểu hết mọi lẽ nhân sinh, nhưng chỉ có hiểu cuộc đời thì mới sống thanh thản, sống thoải mái.
 
Qua một ngày, mất một ngày .Qua một ngày, vui một ngày. Vui một ngày  lãi một ngày...
Hanh phúc do mình tạo ra. Vui sướng là mục tiêu cuối cùng của đời người, niềm vui ẩn chứa trong những sự việc vụn vặt nhất trong đời sống, mình  phải tự tìm lấy. Hạnh phúc và vui sướng là cảm giác và cảm nhận, điều quan trọng là ở  tâm trạng.
 
Tiền không phải là tất cả nhưng không phải không là gì. Đừng có coi trọng đồng tiền, càng không nên quá so  đo, nếu hiểu ra thì sẽ thấy nó là thứ ngoại   thân, khi ra đời chẳng ai mang nó đến, khi chết chẳng ai mang nó theo. Nếu có người cần bạn giúp, rộng lòng mở hầu bao, đó là một niềm vui lớn. Nếu dùng tiền mua được sức khoẻ và niềm vui thì tại  sao không bỏ tiền ra mà mua? Nếu dùng tiền mà  mua được sự an nhàn tự tại thì đáng lắm  chứ! Người khôn biết kiếm tiền, biết tiêu  tiền. Làm chủ đồng tiền, đùng làm tôi tớ cho nó.
 
"Quãng đời   còn lại càng ngắn ngủi thì càng phải làm cho nó phong phú".  Người già phải thay đổi cũ kỹ đi, hãy chia tay với "ông sư khổ hạnh" hãy làm "con chim bay lượn". Cần ăn thì ăn, cần mặc thì mặc, cần chơi thì chơi, luôn luôn nâng cao phẩm chất cuộc sống, hưởng thụ những thành quả công nghệ cao, đó  mới là ý nghĩa sống của TUỔI GIÀ.
 
Tiền bạc nếu có sẽ là của con, địa vị là tạm thời, vẻ vang là quá khứ, sức khoẻ là của mình. 
  Cha mẹ yêu con  là vô hạn; con yêu cha mẹ là có hạn. Con ốm cha mẹ buồn lo; cha mẹ ốm con nhòm một cái, hỏi vài câu là thấy đủ rồi. Con tiêu tiền của cha mẹ thoải mái; cha mẹ tiêu tiền của con  chẳng dễ chút nào. Nhà cha mẹ là  nhà của con; nhà của con không phải là nhà cha mẹ.  Khác nhau là  thế, người hiểu đời coi việc lo liệu cho con là nghĩa vụ, là niềm vui, không mong báo đáp.  Chờ báo đáp là tự làm khổ mình. 
Ốm đau trông cậy vào ai ? Trông cậy con ư ? Nếu ốm dai dẳng có đứa con có hiếu nào ở bên giường đâu  "cứu bệnh sàng tiền vô hiếu tử". Trông vào bạn đời ư ? Người ta cũng yếu, có  khi lo cho bản thân còn chưa xong, có muốn đỡ đần cũng không làm nổi. Trông cậy vào đồng tiền ư ? chỉ còn cách ấy.
     Cái được người ta chẳng hay để ý; cái không được thì nghĩ nó to lắm, nó đẹp lắm. Thực ra sự sung sướng và hạnh phúc trong đời tuỳ thuộc vào sự thưởng thức nó ra sao. Người ta hiểu đời rất quý trọng và biết thưởng thức những gì cho mình đã có, và không ngừng phát hiện thêm ý nghĩa của nó, làm cho cuộc sống vui hơn, giàu ý nghĩa hơn. 
 
Cần có tấm lòng rộng mở, yêu cuộc sống và thưởng thức cuộc sống, trông lên chẳng bằng ai, trông xuống chẳng ai bằng mình "Tỷ thượng bất túc, tỷ hạ hữu dư", biết đủ thì lúc nào cũng vui "tri túc thường lạc".
Tập cho mình nhiều đam mê, vui với chúng không biết mệt mỏi, tự tìm niềm vui. Tốt bụng với mọi người, vui vì làm việc thiện, lấy việc giúp người làm niềm vui.
Con người ta vốn chẳng phân biệt giàu nghèo sang hèn, tận tâm vì công việc là coi như cống hiến, có thể yên lòng, không hổ thẹn với lương tâm là được. Huống hồ người ta cũng nghĩ cả rồi, ai cũng thế cả, cuối cùng là trở về với tự  nhiên.  Thực ra nghề cao chẳng bằng tuổi thọ cao, tuổi thọ cao chẳng bằng niềm vui thanh cao.
 
Quá nửa đời dành khá nhiều cho sự nghiệp, cho gia đình, cho con cái, bây giờ thời gian còn lại chẳng bao nhiêu nên dành cho mình, quan tâm bản thân, sống thế nào cho vui thì sống, việc gì muốn làm thì làm, ai nói sao mặc kệ vì mình đâu phải sống để người khác thích hay không thích, nên sống thật với mình.
 
Sống trên đời không thể vạn sự như ý, có khiếm khuyết là lẽ thường tình ở đời, nếu cứ chăm chăm cầu toàn thì sẽ bị cái cầu toàn làm khổ sở. Chẳng thà thản nhiên đối mặt với hiện thực, thế nào cũng xong.
 
Tuổi già tâm không già, thế là già mà không già; tuổi không già tâm già, thế là không già lại thành già. Nhưng giải quyết một vấn đề thì nên nghe già.
 
Sống phải năng hoạt động nhưng đừng quá mức, ăn uống quá thanh đạm thì khôhg đủ chất bổ, quá nhiều thịt cá thì không hấp thụ được. Quá nhàn rỗi thì buồn tẻ, quá ồn ào thì khó chịu... mọi thứ đều nên "VỪA PHẢI".
Người ngu gây bệnh (hút thuốc, say rượu, tham ăn, tham uống..) Người dốt chờ bệnh (ốm đau mới đi khám chữa bệnh....).  Người khôn phòng bệnh, chăm sóc bản thân, chăm sóc cuộc sống. Khát mới uống, đói mới ăn, mệt mới nghỉ, thèm ngủ mới ngủ, ốm mới chữa bệnh....ĐỀU LÀ MUỘN.

Phẩm chất sống người già cao hay thấp chủ yếu tuỳ  thuộc vào cách suy tưởng:  Suy tưởng hướng lợi là bất cứ việc gì đều xét theo yếu tố có lợi, dùng suy tưởng  hướng lợi để xây dựng cuộc sống tuổi già sẽ làm cho tuổi già đầy sức sống và tự tin, cuộc sống có hương, có vị. Suy tưởng  hướng hại  là suy tưởng tiêu cực, sống qua ngày với tâm lý bi quan, sống như vậy sẽ chóng già chóng chết
"Chơi " là một trong những nhu cầu căn bản của tuổi già, hãy dùng trái tim con trẻ để tìm cho mình một trò chơi yêu thích nhất, trong khi chơi hãy thử  nghiệm niềm vui chiến thắng, thua không cay, chơi là đùa. Về tâm lý và sinh lý, người già cũng cần kích thích và hưng phấn để tạo ra một tuần hoàn lành mạnh.
 
"Hoàn toàn khoẻ mạnh" đó là nói thân thể khoẻ mạnh, tâm lý khoẻ mạnh và đạo đức khoẻ mạnh.. Tâm lý khoẻ mạnh là biết chịu đựng, biết tự chủ, biết giao tiếp; Đạo đức khoẻ mạnh là có tình yêu thương, sẵn lòng giúp người, có lòng khoan dung, người chăm làm điều thiện sẽ sống lâu...
 
Con người là con người xã hội, không thể sống biệt lập, bưng tai bịt mắt, nên chủ động tham gia hoạt động công ích, hoàn thiện bản thân trong xã hội, thể hiện giá trị của mình đó là cách sống lành mạnh. 

"Cuộc sống tuổi già nên có nhiều bạn gìà trong nhiều thành phần,nhiều mẫu người với nhiều màu sắc khác nhau trong xã hội. Có một hai bạn tốt thì chưa đủ, nên có cả một nhóm bạn già, tình đẹp làm thêm cuộc sống tuổi già, làm cho cuộc sống của bạn nhiều hương vị, nhiều màu sắc.
Con người ta chịu đựng, hoà giải và xua tan nỗi đau đều chỉ có thể dựa vào chính mình.Thời gian là vị thầy thuốc giỏi nhất, quan trọng là khi đau buồn bạn chọn cách sống như thế nào.
  Tại sao khi về già người ta hay hoài cổ "hay nhớ lại chuyện xưa?" Đến những năm cuối đời, người ta đã đi đến cuối con đường sự nghiệp, vinh quang xưa kia đã trở thành mây khói xa vời, đã đứng ở sân ga cuối. Tâm linh cần trong phòng, tinh thần cần thăng hoa, người ta muốn tìm lại những tình cảm chân thành. Về lại chốn xưa, gặp lại người thân, cùng nhắc lại những ước mơ thủa nhỏ, cùng bạn sống. Quý trọng và được đắm mình trong những tình cảm chân thanh là một niềm vui lớn của tuổi già.
Nếu bạn đã cố hết sức, mà vẫn không thay đổi tình trạng không hài lòng thì mặc kệ nó. Đó cũng là một sự giải thoát. Chẳng việc gì cố mà được, quả ngắt vội không bao giờ ngọt.
"SINH - LÃO -  BỆNH - TỬ" là quy luật ở đời, không chống lại được. Khi thần chết gọi thì thanh thản mà đi. Cốt sao sống ngay thẳng không hổ thẹn với lương tâm và cuối cùng đặt cho mình dấu chấm hết thật TRÒN.
Các bạn ơi, nên đọc và thay đổi nếp sống trước khi quá muộn nha,
God Bless & Good luck ! 


 
Con người ta sinh ra, ai thoát khỏi: sinh, lão, bệnh, tử?
Sinh, Trụ, Hoại, Diệt là định luật của tạo hóa, không có cách chi thay đổi được.
Cây cối đâm chồi nảy lộc vào muà xuân, xanh tốt xum xuê trong mùa hè, lá héo vàng vào mùa thu, đến mùa đông thì lá vàng rơi rụng, chỉ còn trơ trụi cành cây. Rồi tới mùa xuân năm sau, cây lại đâm chồi nảy lộc. Cái chu kỳ sinh, trụ, hủy, diệt cứ tiếp nối nhau, không ngưng nghỉ.
Ðời người là bể trầm luân, cõi thế gian đầy những ưu tư phiền não. Vạn vật đều bị chi phối bởi luật vô thường.. Vừa mới sinh ra cất tiếng khóc oa oa chào đời. Rồi lớn lên, bước vào đời với bao nhiều mộng đẹp. Thoắt một cái, mái tóc đã điểm sương, mắt đã mờ, lưng đã mỏi, 2 chân đã chậm chạp. Rồi cuối cùng, là hai tay buông xuôi, đi vào lòng đất, bỏ lại trên thế gian tất cả các thứ mà cả đời phải bôn ba vất vả mới làm ra được..
Ðời người như giấc mộng. Người ngoại quốc cũng có câu: Life is too short. (cuộc đời quá ngắn) Thế mà, con người ta khi còn sức khỏe thì mải mê kiếm tiền, lo củng cố địa vị, danh vọng, không có thì giờ để hưởng đời đúng nghĩa.
Cũng ít ai sửa soạn tâm tư để đón nhận những cái vô thường của tuổi gìa. Ðến khi mái tóc đã điểm sương, da đã nhăn, mắt đã mờ, chân đã chậm thì mới giật mình, rồi buồn phiền, thất vọng, nuối tiếc. Khi đó, bao nhiêu tiền của cũng trở thành vô dụng. Ăn uống thì phải kiêng thứ này, cữ thứ kia vì đường lên cao, cholesterol lên cao. Ăn đồ cứng không được vì hàm răng cái rụng, cái lung lay. Ði chơi xa thì không dám vì sức khỏe kém, đầu gối đau nhức. Nghe nhạc, xem phim cũng không được vì tai đã nghễng ngãng, mắt đã kèm nhèm.
Người VN mình vốn cần kiệm, chăm làm, chắt bóp để có của ăn của để. Làm việc thì liên miên quên cả cuối tuần, bất kể ngày lễ hay ngày Tết. Làm thì nhiều, mà ít dám vui chơi huởng thụ như người Âu Mỹ..
Suốt đời cặm cụi, nhịn ăn nhịn mặc, để dành, mua cái nhà cái cửa để một mai khi chết thì để lại cho con cháu. Sống như vậy quả là thiệt thòi.
Người xưa đã nói:
Một năm được mấy tháng xuân
Một đời phỏng được mấy lần vinh hoa
Và:
Chẳng ăn, chẳng mặc, chẳng chơi
Bo bo giữ lấy của trời làm chi
Bẩy mươi chống gậy ra đi
Than thân rằng thuở đương thì chẳng chơi
Con người có tham vọng, có nhu cầu nên mới bon chen. Suốt đời cứ miệt mài lo tìm kiếm những thứ vô thường mà quên mất chữ “nhàn”. Những thứ vô thường này là nguyên nhân đưa đến lo âu, căng thẳng, mất ăn, mất ngủ. Và nếu kéo dài có thể đưa đến bệnh tâm thần.
Ông Cả ngồi trên sập vàng
Cả ăn, cả mặc, lại càng cả lo
Ông bếp ngồi cạnh đống tro
Ít ăn, ít mặc, ít lo, ít làm
Ðời người sống mấy gang tay
Hơi đâu cặm cụi cả ngày lẫn đêm
Hoặc là
Ăn con cáy, đêm ngáy o..o
Còn hơn ăn con bò, mà lo mất ngủ.
Người xưa tuổi thọ kém, ngay tới vua chúa cũng chỉ sống tới khỏang 50 tuổi. Tới 60 tuổi đã ăn mừng “lục tuần thượng thọ. Còn tới 70 tuổi, thì thực là hiếm hoi. Bởi vậy mới có câu: “nhân sinh thất thập cổ lai hy (tức là, người ta có mấy ai mà sống được tới 70).
Ngày nay nhờ khoa học tiến bộ. Con người được sống trong điều kiện vật chất vệ sinh, và thoải mái hơn.
Những phát minh của ngành Y, Dược đã giúp nhân loại vượt qua được các bệnh hiểm nghèo, mà người xưa kêu là bệnh nan y như bệnh lao, bệnh phong cùi, bệnh suyễn. Ngày nay người ta sống tới 80, 90 tuổi không phải là ít. Tuy nhiên sống lâu chưa phải là hạnh phúc. Hạnh phúc là luôn cảm thấy vui vẻ, yêu đời, biết tận hưởng cuộc sống. Muốn vậy thì cần phải giữ cho thân tâm được an lạc.
Tâm thân an lạc là biết vui với những cái trong tầm tay của mình, chấp nhận những điều mình không thể nào tránh khỏi. Sống hòa hợp vui vẻ với mọi người xung quanh, không chấp nhất, tỵ hiềm. Lớn tuổi thì không làm ra tiền, nhưng cũng may, ở những nước tân tiến đều có khoản tiền trợ cấp cho người gìà để có thể tự lực mà không cần nhờ cậy vào con cháu. Các cụ gìà nên mừng vì sang được xứ này, thay vì ấm ức với số tiền quá khiêm nhượng, không thể tiêu pha rộng rãi như bạn bè.
Già thì phải chịu đau nhức, mắt mờ, chân chậm, đừng nên than thân trách phận, cau có, gắt gỏng, đã không làm được gì hơn mà còn tạo sự áy náy, thương cảm cho những người xung quanh.
Ở đời mỗi người một cảnh, vui với cảnh của mình, không suy bì, thèm muốn, ganh ghét với những người xung quanh.
Biết đủ thì đủ (Tri túc, tiện túc).
Người ta bảo trên 60 tuổi, mỗi ngày sống là một phần thưởng cho thêm (bonus) của Thượng Đế.
Vậy thì hãy nên vui vẻ, tận hưởng những ân sủng mà không phải ai cũng có được : Ðời sống của mình vui tươi hay buồn thảm là tùy thuộc vào thái độ của mình đối với cuộc SỐNG