Tác gỉa: Bảo Trâm
Mai Tôi Chết
Mai tôi chết, không còn gì tiếc nuối,
Hết nợ trần gian, nay lại lên đường.
Trước mắt tôi hoa ngát tận ngàn phương,
Tâm thanh thản, hồn càng tươi phơi phới
Chết là một bước đến vùng đất mới,
Rời khỏi trần gian hệ luỵ hơn thua.
Mắt nhắm lại nhưng lòng sáng hơn xưa,
Tôi đón nhận với niềm vui bất tận.
Mai tôi chết, chẳng có gì ân hận
Diệu kỳ nào tôi ước được xem qua
Biết bao điều tươi mới đón chờ ta
Vũ trụ bao la mời tôi bước tới.
Chết là buông tay, tâm tôi thơ thới.
Tạm biệt bạn bè từ giả nơi đây
Thú trần gian, tôi đã hưởng dư đầy
Giờ là phút tôi vui mừng mong đợi.
Di thư gởi con cháu
Mai ba chết hãy đem thiêu ngay xác
Chết là hết ba chẳng muốn để lâu
Xác thân ba, ba biết sẽ về đâu
Từ tro bụi, sẽ trở về tro bụi
Mai ba chết cần chi phải lưu xác
Chết là về sao lưu luyến trần gian
Giữ làm chi vài ba bữa nhà quàn
Bận rộn bà con, khiến bạn hữu phiền
Mai ba chết đừng tỏ ra thuơng xót
Cũng không cần những thủ tục lễ nghi
Chết là xong, còn cầu nữa mà chi
Chết là về, sao níu giữ khóc than
Mai ba chết hãy mừng vui ca hát
Vì đời ba trả hết nợ đã vay
Ba ra đi với rộng mở hai tay
Chẳng vướng bận gì, thoát hết sân si
Mai ba chết an hòa và thanh thản
Ba sẽ đến những vùng xa mơ ước
Thoát hẳn nơi này hồn ba rộng bước
Chết là về chết cũng để ra đi….
Mai ba chết không còn gì tiếc nuối
Không tài sản gì để lại đời sau
Ba chỉ ước các con hãy thương nhau
Ở trần gian, sống xứng đáng làm người
Bảo Trâm
No comments:
Post a Comment