Thursday, November 10, 2016

Thư giãn với truyện cười


Mất trộm bò

Một người vừa mới tậu được con bò. Tối đi ngủ, anh ta đã chốt chuồng bò
cẩn thận rồi lại đặt cái chõng ngay giữa lối ra vào mà nằm ngủ. ấy thế
mà ban đêm, kẻ trộm vẫn vào dắt mất bò của anh ta. Xót ruột, anh ta
trình quan:
– Bẩm quan, chắc là chúng nó dắt bò chui qua chõng con nằm mà đi ra.
Quan nghe nói vô lý quả bật cười:
– Con bò chứ có phải con chó, con mèo đâu mà chui qua gầm chõng!
– Dạ, bẩm quan, thế thì chúng nó dắt bò của con đi lối nào? Sáng dậy
cái chõng con nằm vẫn để y nguyên ở chỗ cũ chắn lối ra vào kia mà!
– Ðồ ngốc! Mày ngủ say, chúng nó khiêng chõng mày nằm ra một bên, dắt bò ra rồi lại khiêng về chỗ cũ…
Người kia như vỡ lẽ, nói:
– à, thế ra quan thông đồng với bọn trộm, nên mới tỏ tường được như thế chứ!


Hết hách


Có một ông “Sếp buya rô” nọ chỉ thích nịnh.
Ông bắt nhân viên thuộc hạ khi xưng hô với mình phải nhớ một điều “Thưa sếp” hai điều “Bẩm sếp”. Ai biết tính sếp thì cuối năm được tăng lương ngon ơ, còn nếu ba gai cứ “Thưa ông” là có cơ bị đổi đi nơi khác vì lý do kỷ luật. Vì thế, có nhiều người ức lắm, chỉ chờ dịp “Tặng” ông xếp hắc xì xằng ấy một bài học đích đáng.
Ngày nọ một nhân viên bị sếp thuyên chuyển. Anh em đồng sở liền tổ chức một bữa tiệc tiễn đưa và cố nhiên ông sếp nhà ta được mời làm chủ tọa danh dự. Tiệc rượu rất vui nhộn: Văn nghệ, tào lao,… đủ mục.
Tiệc gần tàn, anh bị thuyên chuyển đứng lên có mấy lời từ biệt anh em và xin kể tặng các bạn một câu chuyện cổ tích. Anh em khoái quá, vì biết chàng này vốn nổi tiếng là một cây khôi hài, nay bỗng dưng hắn giở chứng kể chuyện xưa, hẳn phải gay lắm. Thế là tiếng vỗ tay hoan nghênh rộ lên khắp bàn tiệc.
Sau một hớp bia, gắp thêm miếng mồi, anh chàng mới khề khà kể:
“Ngày xưa có một ông vua tính nết rất kỳ khôi, hay chơi những trò trẻ con trái khoáy… Vua nghe đồn ở núi Thái Sơn mới xuất hiện một trăm con khỉ trôn đỏ rất quý và hiếm nên truyền triều thần phải bắt cho đủ số về làm cảnh. Các quan lo tái người, vì mạo hiểm leo lên được đỉnh Thái Sơn nguy hiểm kia đã khó, lại lùng bắt đủ một trăm con khỉ trôn đỏ cho vua nữa thì thật chết người! Nhưng không muốn mất chỗ đội mão, họ cần phải liều đi bắt khỉ. Bao phen xông xáo nguy hiểm, song họ chỉ có bắt được có chín mươi chín con khỉ, còn con đầu đàn chạy trốn, giăng bẫy mãi không được. Các quan lo lắm, kỳ hạn cũng sắp tới! Túng quá hóa liều, họ đành bắt một con chó nhỏ thay thế, hy vọng “Lập lờ đánh lận con đen” để qua mắt nhà vua.
Ngày nộp khỉ đã tới. Vua vui vẻ đón nhận đúng một trăm con khỉ và hết lòng khen ngợi quần thần.
Sẵn có chùm nhãn trên án, vua ném hết cho lũ khỉ, rồi xem chúng tranh ăn đuổi nhau “Khẹc, khẹc” khắp vườn thượng uyển. Chỉ một lát, chín mươi chín con khỉ ào tới, chùm nhãn hết sạch, chỉ riêng có con chó không ăn, lại chạy đi tìm “Món đặc biệt trời sinh” cho mình mà sực.
Vua lấy làm ngạc nhiên, phán hỏi triều thần sao lại có giống khỉ lạ thế?
Một vị quan kính cẩn:
Muôn tâu bệ hạ, đó là con khỉ sếp ạ!
Cả bàn tiệc được dịp cười lăn lộn trên bàn. Riêng có “Ngài sếp” nhà ta sạm mặt lại vì bị thuộc hạ chơi một cú đau hơn hoạn. Từ đó trở đi, ông sếp hết muốn ai xưng mình là “Sếp” nữa.

No comments:

Post a Comment