Trang thơ Nguyễn Liên Châu
Ru buồn
Đặt buồn lên võng ru hời
Nỗi man mác tựa mây trời long đong
Nỗi rưng rức mãi phiêu bồng
Nỗi nhung nhớ cứ vơi xong lại đầy
Ẵm buồn lên dỗ khôn khuây
Lòng thương nặng trĩu hai tay tình buồn
Trăng còn giá xứ mù sương
Còn ru nhau tận đoạn trường chưa thôi…
Võng ru buồn nhịp luân hồi
À ơi… Miệng nhại khô lời yêu thương
Ẵm lên đặt xuống vẫn buồn
Buồn trơ hai mắt… Vì vương nhịp tình.
Nỗi man mác tựa mây trời long đong
Nỗi rưng rức mãi phiêu bồng
Nỗi nhung nhớ cứ vơi xong lại đầy
Ẵm buồn lên dỗ khôn khuây
Lòng thương nặng trĩu hai tay tình buồn
Trăng còn giá xứ mù sương
Còn ru nhau tận đoạn trường chưa thôi…
Võng ru buồn nhịp luân hồi
À ơi… Miệng nhại khô lời yêu thương
Ẵm lên đặt xuống vẫn buồn
Buồn trơ hai mắt… Vì vương nhịp tình.
No comments:
Post a Comment