Sunday, September 4, 2016

Nghe truyện dài hay Gió đông Gió tây của Pearl Buck

Tập 4




http://ndclnh-mytho-usa.org/Audio%20Book/Gio%20Dong%20Gio%20tay%20(Pearl%20S%20Buck)%20004.mp3

4

Có những lúc tôi chỉ muốn bỏ nhà trốn đi, nhưng không dám trở về nhà mẹ tôi mà cũng chẳng biết đi đâu khác nữa. Ngày cứ nối tiếp ngày thành một chuỗi cô đơn dằng dặc, vì chồng tôi không ở nhà, chàng làm việc như một anh dân cày phải nai lưng kiếm gạo ăn hằng ngày chứ không phải là con của một ông quan giàu có nữa. Từ sáng sớm, chàng đã đi đến chỗ làm và tôi ở nhà một mình cho đến tối; trong nhà chỉ còn mấy đứa nô ti ở sau bếp, ăn nói sống sượng mà tôi xấu hổ không dám nghe.

Hỡi ôi! Thỉnh thoảng tôi cứ nghĩ chẳng thà ở nhà hầu hạ mẹ tôi, chơi đùa với lũ em gái mấy bà thiếp còn hơn ! Ít ra như thế tôi còn nghe được tiếng cười tiếng nói. Còn ở đây suốt ngày căn nhà vẳng lặng như chìm trong một lớp mây mù.

Tôi đành cứ phải ngồi ỳ ra đó mà suy nghĩ, mà mơ tưởng đến cách thức phải làm sao để chiếm được lòng chồng tôi. Tôi thức dậy thật sớm để trang điểm cho chàng không thấy vẻ diêm dúa của tôi, dù cho đêm qua tôi thao thức mãi không sao ngủ được. Tôi rửa mặt bằng nước nóng pha nước hoa, rồi tôi tại thoa dầu lên mặt cho da dẻ mịn màng cốt để bất ngờ làm xiêu lòng chồng tôi. Nhưng tôi có vội vàng hấp tấp đến đâu chăng nữa, vẫn chỉ thấy chàng luôn luôn ngồi vào bàn làm việc.

Ngày nào cũng giống hệt như ngày nấy. Tôi húng hắng ho và khi lui tới trong nhà, tôi cố gắng xoay thật nhẹ nhàng cái núm tròn trên cánh cửa. Chu choa! Mấy cái núm cửa ấy sao mà kỳ cục quá, tôi cứ xoay tới xoay lui mãi mới biết cách sử dụng. Thấy tôi mò mẫm như vậy, chồng tôi đâm bực, thế nên tôi phải tập cách vặn núm cửa khi chàng vắng nhà. Tập luyện mãi mà vẫn không quen, sáng sáng núm cửa bằng sứ trơn và lạnh giá cứ tuột luốt trong tay tôi giữa lúc tôi hấp tấp vội vàng đi lo công việc nhà. Chồng tôi rất ghét cái thói chậm chạp, chàng cử động chân tay rất nhanh mỗi khi đi đứng, đến nỗi tôi cứ nơm nớp lo sợ chàng sẩy chân vấp ngã.

Nhưng chàng vẫn chẳng để ý gì cả. Ngày này qua ngày khác, trời vừa trở lạnh, tôi liền bưng lên hầu chàng một tách trà nóng, chàng nhận tách trà mà mắt vẫn không rời quyển sách. Thật là uổng công tôi ngay từ tảng sáng đã sai con hầu đi mua bông lài tươi về vắt lên mái tóc .

Hương thơm hoa lào làm sao thấm được vào những trang sách rậm rì những hàng chữ ngoại quốc nhỏ li ti kia? Mười lần như một, sau khi chàng đi làm rồi, tôi bước lại xem chàng có uống tách trà tôi bưng lên hầu chàng chăng, tôi đều thấy cái nắp đậy y nguyên trên tách trà và mấy cánh lài vẫn ngang nhiên nổi trên lớp nước trà xanh. Chàng chỉ biết có sách vở của chàng mà thôi.
° ° °
Tôi suy nghĩ về những điều mẹ tôi dạy bảo để làm vừa lòng chồng. tôi làm những món ăn ngon để làm khoái khẩu chàng. Tôi sai một gia nhân đi mua con gà giò, măng Hàng Châu, cá vàng, gừng, cải và nước tương. Suốt buổi sáng tôi nấu nướng, thêm bớt, nêm nếm đúng phép các món ấy để tăng hương vị của chúng lên. Nấu nướng xong, tôi ra lệnh cho gia nhân dâng lên vào cuối bữa ăn mà thôi, cốt để mong chồng tôi nói được một câu đại khái như : " Sao em cho ăn sang thế này !".

Nhưng khi gia nhân bưng món ấy lên, chàng thản nhiên gắp ăn như bga81p bất cứ món ăn thông thường nào khác vậy. Chàng chỉ nếm qua loa một moe61ng, chẳng khen chê lấy một lời. Tôi chăm chú theo dõi chờ đợi phản ứng của chàng, nhưng chàng làm thinh, ăn miếng măng cũng chẳng khác gì ăn miếng cải tầm thường của hàng tá điền thứ dân vậy.

Tôi thất vọng. Đêm hôm ấy, tôi nghĩ thầm có lẽ món ăn tôi khổ tâm nấu nướng cho chàng lại không phải là món chàng ưa thích. Chàng không chịu nói thì tôi đi hỏi mẹ chàng vậy, xem hồi nhỏ chàng thích ăn món gì.

Tôi sai tên gia nhân đi, mẹ chàng cho biết: "Trước khi nó vượt ngoài bốn biển, nó thích thịt vịt quay vàng ướp nước tương. Nhưng sau những năm chỉ ăn toàn thức ăn sống sít của bọn Tây phương nó đã quên mất thức ăn ngon rồi, không tha thiết đến những món ăn nấu nướng công phu nữa".

Vậy nên tôi không lo toan đến khẩu vị của chồng tôi nữa. Chàng không đòi hỏi, không thiết tha gì ở tôi nữa. Những điều tôi cung ứng được thì chàng lại không cần, không màng đến.
° ° °
Nửa tháng sau khi dọn về nhà mới, một buổi tối hai vợ chồng tôi cùng ngồi ở phòng khách. Chàng đang đọc một cuốn sách lớn thì tôi bước vào, đến ngồi vào cái ghế của tôi. Đi ngang qua, tôi trông thấy trên trang sách một hình người ta đứng thẳng nhưng trông ghê quá vì không có da chỉ toàn là thịt rớm máu đỏ lòm ! Tôi bực mình ngạc nhiên sao chàng lại có thể đọc loại sách ghê gớm ấy, tuy nhiên tôi không dám gạn hỏi chàng .

Tôi ngồi ngay ngắn trên cái ghế mây lạ đời, không dám ngả lưng dựa vào lưng ghế ngồi vì ngồi như thế giữa chốn đông người là thiếu đoan trang. Nỗi nhớ nhà hiện lên vời vợi trong tôi. Tôi hình dung lại cũng vào giờ nầy, tại nhà cha mẹ tôi, mọi người tụ tập dùng bữa tối dưới ánh đèn cầy cùng với mấy bà thiếp và lũ con ồn ào của các bà. Mẹ tôi ngồi ở đầu bàn và lũ nô tỳ dọn chén đũa trước mặt mọi người .

Cả nhà vui vẻ ăn uống.

Sau bữa ăn, cha tôi đến chơi đùa với lũ con các bà thiếp. Bọn nô tỳ sau khi dọn dẹp xong ngồi chuyện trò trên ghế đẩu ngoài sân. Mẹ tôi ngồi vào bàn tính toán tiền bạc với chị bếp, ngọn nến đỏ hắt ánh sáng lung linh vào mặt bà.

Chao ôi ! Sao tôi muốn được về nhà hưởng cảnh sống ấy đến thế! Tha hồ cho tôi đi dạo cảnh ngắm hoa trong vườn. Tôi xét những bông sen xem hạt sen đã già chưa; lúc ấy đến mùa sen rồi, vì đã cuối hạ sang thu. Có thể là khi trăng lên mẹ tôi bảo tôi đi lấy cây đàn tranh dạo cho bà nghe những khúc nhạc mà bà ưa thích. Bàn tay phải vuốt hai dây tơ theo tiếng hát, bàn tay trái nhấn xuống cung bậc trầm bổng hòa theo.

Nghĩ đến đó, tôi đứng dậy đi lấy cây đàn. Tôi gượng nhẹ nhấc đàn ra khỏi cái vỏ bằng gỗ sơn mài cẩn xà cừ hình bát tiên. Cây đàn và cái vỏ là di vật của bà nội tôi. Cây đàn ấy ông cố ngoại tôi mang từ Quảng Đông về cho bà nội tôi để thưởng bà đã không khóc nữa khi người ta bó chân bà lúc nhỏ .

Tôi vuốt nhẹ lên dây tơ, dây tơ truyền ra âm thanh thoảng thoảng trầm buồn. Cây đàn này là cổ vật của gia đình tôi, thường được đem ra dạo dưới tàn cây, trong ánh trăng thanh, bên hồ sen phẳng lặng. Những lúc ấy, trong khung cảnh ấy, tiếng đàn thoát ra dìu dặt, thần tiên. Nhưng giam hãm trong căn phòng im lặng này, giữa khung cảnh xa lạ này, tiếng đàn tắc nghẹn, rời rạc. Tôi ngập ngừng giây lát, đoạn dạo một khúc hát đời Tống.

Chồng tôi ngẩng đầu lên, âu yếm nói: " Hay quá. Tôi vui mừng vì em biết chơi đàn. Để rồi tôi mua cho em cây dương cầm cho em học nhạc Tây phương." Đoạn chàng lại cắm cúi đọc sách.

Tôi nhìn chàng đọc cuốn sách gớm ghiếc nọ, ngón tay tôi tiếp tục vuốt nhẹ cung tơ mà chẳng biết tôi dạo khúc nhạc nào. Tôi chưa hề thấy cây dương cầm. Tôi làm gì được với nhạc cụ xa lạ ấy ? Rồi đột nhiên tôi không tài nào đàn thêm được nữa. Tôi xếp cây đàn vào hộp rồi tôi ngồi trơ ra đó, mặt cúi gầm, đôi tay thừa thải chẳng biết làm gì.

Sau một lúc lâu im lặng, chồng tôi gấp quyển sách lại và chăm chú nhìn tôi, nói:

"Quí Lan, em"

Tim tôi nhảy dựng lên, vì đây là lần đầu tiên chàng gọi tên tôi. Chàng sắp nói gì với tôi đây? Tôi e lệ ngước mắt nhìn chàng. Chàng tiếp :

"Từ sau đám cưới đến giờ, tôi vẫn muốn hỏi xem em có muốn cởi lớp vải bó chân ra không. Bó chân như thế có hại cho toàn thể người em. Em xem đây này, xương chân của em hiện như thế này đây". Chàng lấy cây viết chì vẽ nhanh một bàn chân cong queo vặn vẹo lên một trang sách của chàng.

Làm sao chàng biết được kìa ? Có bao giờ tôi bó chân trước mặt chàng đâu. Phụ nữ Trung Hoa chúng tôi chẳng bao giờ đưa bàn chân trần ra cho ai nhìn thấy cả. Ngay như ban đêm, chúng tôi cũng mang vớ lụa trắng vào chân.

Tôi nghẹn ngào hỏi chàng :

"Làm sao mình biết được ?"

Chàng đáp :

" Tôi là bác sỹ từng du học ở phương Tây. Thế nên tôi muốn em đừng bó chân nữa, vì như thế đã không đẹp, lại còn lỗi thời nữa. Tôi nói như thế có khiến em không được vui chăng ?"

Chàng nhếch mép cười và âu yếm nhìn tôi.

Nhưng tôi giấu vội đôi bàn chân xuống gầm ghế bành. Tôi ngẩn ngơ vì lời lẽ của chàng. Không đẹp ư ? Thế mà xưa nay tôi vẫn tự hào về đôi bàn chân sen gót nhỏ của tôi ! Suốt thời thơ ấu của tôi, mẹ tôi đích thân tối nào cũng rửa chân cho tôi bằng nước nóng rồi bó chân tôi – mỗi tối mỗi bó chặt hơn. Khi tơi khóc vì đai đớn quá, mẹ tôi khuyên lơn tôi hãy nghĩ đến ngày chồng tôi khen tôi có hai bàn chân đẹp !.

Tôi cúi đầu xuống để che giấu lệ nhòa mắt tôi. Tôi còn nhớ rõ tất cả những đêm xao xuyến, những ngày dài dằng dặc tôi biếng ăn, không vui đùa, chỉ ngồi bên mé giường đung đưa đôi chân cho bớt nhức nhối. Và bây giờ đây, sau bao ngày tháng chịu đựng cho đến khi đôi bàn chân tôi không còn cảm giác đau đớn nữa – mới chỉ cách nay chưa đầy một năm – tôi lại được biết rằng chàng thấy bàn chân tôi xấu xí !

Tôi nói: "Đừng bắt tôi thôi bó chân". Tôi nghẹn ngào đứng dậy, bước vội ra cửa phòng khách, vì không sao ngăn được lệ trào ra mí mắt tôi.

Không phải tôi quá tha thiết với đôi bàn chân bé nhỏ của tôi đâu, nhưng nếu đôi chân mang hài gấm thêu như kia mà còn không đẹp mắt chàng thì làm sao tôi hy vọng chiếm được tình yêu của chàng cho được ?

Hai tuần lễ sau, tôi trở về thăm mẹ tôi lần đầu tiên sau khi về nhà chồng, đúng theo tập tục Trung Hoa của chúng tôi. Chồng tôi không nói gì đến việc bó chân nữa. Chàng cũng chẳng gọi tôi bằng tên nữa .



No comments:

Post a Comment