Trang thơ Nguyễn Thị Huỳnh Hoa
Cha tôi
Người đàn ông mỗi sáng ra khỏi nhà với chiếc xích lô
Chỉ trở về khi đất trời nhuộm màu đêm tím sẫm
Ăn chén cơm với đôi con tép khô
Chong đèn rất khuya vắt tay nằm suy ngẫm…
Người đàn ông tóc bạc một ngày kia
Nén tiếng thở dài sau tấm lưng còng xuống
Trong ánh mắt Người, tôi thấy màu chiều đã nhuộm
Khốn khó cuộc đời đắp tấm vá hai vai
Đó là cha tôi!
Người thường vuốt tóc tôi bằng bàn tay chai sạn…
Mẹ tôi mất khi tôi ba tuổi
Cha đổi cho tôi phân nửa cuộc đời
Tôi lớn lên trong mùi bùn đất của vách nhà tranh
Mặc những tấm áo cô, dì sửa lại
Mưa nắng đưa thuyền trôi xa dần bến bãi
Ký ức tuổi thơ củ khoai nóng nghẹn lòng
Sáng mùa xuân chợt trong gương có cô bé má hồng
Không chịu ngồi vào xích lô đến trường mỗi sáng
Người âm thầm quay lưng
Tôi chợt nhận ra tóc cha bạc trắng
Từ thẳm sâu tiếng nấc vỡ âm thầm…
Ước gì níu lại tháng năm
Để nghe cha hát: “rau răm về trời”
Chỉ trở về khi đất trời nhuộm màu đêm tím sẫm
Ăn chén cơm với đôi con tép khô
Chong đèn rất khuya vắt tay nằm suy ngẫm…
Người đàn ông tóc bạc một ngày kia
Nén tiếng thở dài sau tấm lưng còng xuống
Trong ánh mắt Người, tôi thấy màu chiều đã nhuộm
Khốn khó cuộc đời đắp tấm vá hai vai
Đó là cha tôi!
Người thường vuốt tóc tôi bằng bàn tay chai sạn…
Mẹ tôi mất khi tôi ba tuổi
Cha đổi cho tôi phân nửa cuộc đời
Tôi lớn lên trong mùi bùn đất của vách nhà tranh
Mặc những tấm áo cô, dì sửa lại
Mưa nắng đưa thuyền trôi xa dần bến bãi
Ký ức tuổi thơ củ khoai nóng nghẹn lòng
Sáng mùa xuân chợt trong gương có cô bé má hồng
Không chịu ngồi vào xích lô đến trường mỗi sáng
Người âm thầm quay lưng
Tôi chợt nhận ra tóc cha bạc trắng
Từ thẳm sâu tiếng nấc vỡ âm thầm…
Ước gì níu lại tháng năm
Để nghe cha hát: “rau răm về trời”
No comments:
Post a Comment