Friday, August 19, 2016

Truyện ngắn nhất

Image result for truyen ngan

Thằng Út

Nhà có ao cá, mỗi lần muốn bắt, má lại nói đợi thằng út về rồi tát luôn. Nghĩ thương má nên thôi. Những ngày cuối năm, anh em gặp nhau muốn lai rai một chút. Nhà có bầy vịt nhưng má nói, đợi ít bữa thằng út về. Má nói thấy thương, lại thôi.
Chiều 30 Tết, má đứng ngồi không yên, rồi lại lân la ra đầu ngõ, mãi đến tối mịt mới về. Má đưa tấm giấy cho anh hai bảo là thư thằng út. Anh Hai thắp đèn đọc, chỉ vài hàng xin lỗi vội vã.


Sao Ngày Xưa Không Nói

Ngày 20 tháng l l, tôi gặp lại một học trò cũ, em kể:
"Hồi học với cô, mẹ em bị bệnh nan y, em phải lo cho sáu em nhỏ, đêm đi học, ngày đi làm, chiều nào cũng chạy đến trường, có nhiều hôm phải mặc áo lót còn ướt, lạnh mà vẫn mong gió nhiều, muộn mà vẫn muốn đường dài, để đến lớp áo kịp khô..."
Nhớ những lúc bị tôi nêu tên trước lớp vì quá lười, em chỉ cúi đầu, nước mắt rơi lã chã xuống bàn... Lòng tôi tràn đầy hối hận. Tôi muốn hỏi: “Sao ngày xưa em không nói?”. Nhưng tôi chợt nhớ, ngày xưa tôi chưa bao giờ hỏi ..


Hoa Nhặt

Chiều áp Tết. Chợ hoa vơi dần. Gió lạnh. Thằng Tý áo mong manh, nhưng đôi mắt sáng rực. Nó cứ nhìn. Hình như nó biết chẳng ai cấm nhìn.
Mẹ nó quét rác nuôi nó. Nhờ học lớp tình thương nên nó biết thèm hoa. Dù đói... Tan chợ. Cái im ắng làm lão Tư Say thức dậy. Lão ném tung những giở rác. Bó hoa sót trong giỏ rơi xuống rãnh nước đen... gãy nát. Tý nhặt được, mừng húm!
Quét chợ về, chị Hai sững sờ nhìn bình hoa đỏ tươi trong căn lều trống hoác.


Hạnh Phúc Là Gì?

Đứa con hỏi mẹ:
- Tại sao con không thể nào bắt được hạnh phúc hả mẹ?
Mẹ nói:
- Nầy con, hạnh phúc giống như cái đuôi con chó. Và nó không tài nào tóm được cái đuôi của nó. Tại sao con không tiến về phía trước và hạnh phúc sẽ theo sau con. Tại sao cứ phải đi tìm cho mình hạnh phúc, khi mà hạnh phúc luôn đi theo mình. Hãy sống, hãy cảm nhận hạnh phúc vì được sống bên những người mà mình yêu ...


Nó Chẳng Còn Ai

Ba mất. Mẹ nó sợ tuổi xuân trôi qua uổng phí, đi bước nữa. Nó về ở với Nội. Nội già. Nó làm tất cả.
Có người hỏi: “Mày có buồn không?”. Nó yên lặng nhìn xa xăm!
Một chiều, nó dẫn về một con bé, nhỏ hơn. Nội nhìn nó ngạc nhiên. Nó ngậm ngùi: “Con còn có Nội - nó chẳng còn ai!”.


Đám Giỗ

Hễ nhà có dịp dự đám, nó thường vòi vĩnh xin theo. Thấy nhà bạn có giỗ vui vầy, nó thắc mắc với bà: “Sao nhà mình không có giỗ như nhà người ta hả nội?”. Nội mỉm cười rồi cốc vào đầu nó: “Khi nào bà mất thì cháu sẽ được ăn giỗ, cháu có vui không?”. Nó giật mình, thàng thốt .
Bây giờ nhà nó cũng có giỗ. Mọi người xúm xít quây quần. Riêng nó thấy buồn, ray rứt. Giá mà nó được gặp lại bà, dù chỉ một lần, bà ơi!


Con Nuôi

Thầy giáo lớp 1 thảo luận với lớp về một bức hình chụp, có một cậu bé màu tóc khác mọi người trong gia đình. Một học sinh cho rằng cậu bé trong hình chính là con nuôi. Một cô bé nói:
- Mình biết tất cả về con nuôi đấy.
Một học sinh khác hỏi:
- Thế con nuôi là gì?
Cô bé trả lời:
- Con nuôi nghĩa là mình lớn lên từ trong tim mẹ mình chứ không phải từ trong bụng.


Con Nhớ Mẹ

Tôi mồ côi mẹ từ nhỏ. Hôm nay sau giờ giảng, tôi hát cho các em nghe… “Mẹ già như chuối chín cây, gió lay mẹ rụng con phải mồ côi…” Tôi nói với các em: “ Chúng ta thật hạnh phúc khi được ở trong vòng tay mẹ”.
Có tiếng khóc ở góc lớp. Tôi đến cạnh em hỏi:
- Sao con khóc?
- Con nhớ Mẹ!
- Mẹ đâu?
Nhìn theo tay đứa bé, tôi thấy một người đàn ông nước da đen sạm đang đứng trước cổng trường.


Hạt Bụi

Bụi tên học trò thường đi trể, khi đến lớp tóc rối , quần áo lem luốc, nhưng tập vở rất sạch. Những lần đầu, tôi phạt vì ngở em trốn học. Sau khi biết mổi sáng em phải ra ao cắt rau muống, bắt ốc cho mẹ đem ra chợ bán, tôi mến em thường giúp đỡ .
Hôm nay em chưa đến lớp, tôi lo lắng, một em báo tin " Bụi chết đuối ". Tôi đến nơi, cạnh xác em một qyuển tập cài trong bọc ni lông cẩn thận, thật đau lòng.
Hạt bụi nhỏ hãy theo làn gió đến nơi thanh thản hơn nhé !
Trần Tiết


Ngày Mai Biết Còn Không ?

Chú tôi bị bệnh nhưng còn đi tới lui được. Nghe tin người bạn bệnh nặng, Chú tới nhà thăm. Ông bạn mừng rỡ cảm động nói:
- Tôi bệnh, anh cũng bệnh mà còn ráng tới thăm tôi chi cho cực nhọc vậy. Chừng nào mình mạnh rồi thăm nhau cũng được mà!
Chú nói:
- Ngày mai biết còn không!
Sợ bạn hiểu lầm, Chú tiếp lời:
- Tôi nói đây không phải nói anh mà nói cả tôi nữa đấy. Đến thăm anh chớ biết đâu tôi lại chết trước anh "Ngày mai biết còn không!". Bây giờ còn thăm nhau được cứ thăm anh đừng ngại gì cả!


Chẻ Đá

Anh thợ chẻ đá đục một hàng lỗ nhỏ trên một phiến đá. Anh bắt đầu kê lưỡi đục vào mỗi lỗ, dùng búa đóng nhẹ một cái. Anh cứ đóng qua lại như thế hồi lâu rồi anh để lưỡi đục vào lỗ ngay giữa phiến đá, đóng mạnh một cái. Phiến đá tách làm đôi.
Người hàng xóm đứng xem, ngạc nhiên nói:
- Sao anh không để ngay giữa đục một cái cho tách ra mau, cần chi đục tới lui cho nhọc?
Anh thợ đá cười bảo:
- Nãy giờ không có búa nào vô ích cả! Nếu không có những lần đục trước thì chẳng bao giờ búa cuối cùng này tách đá ra được.


Về Tây Phương

Một lần nọ Bác Hai về viếng chùa Tây An và thăm mấy cô cư sĩ tu thuở trước. Lâu quá mới gặp lại, ai nấy đã già cả hết rồi! Mấy cô mừng Bác và trách:
- Sao lâu ghê anh không về đây chơi. Thỉnh thoảng anh ghé qua để khuyến tấn tụi em tu tiến, đặng có về Tây phương, chứ ở cõi Ta bà này nhiều chuyện bực ơi là bực!
Bác nói:
- Thôi về trển làm chi! Ở trần này mà biết thương yêu, tha thứ và đùm bọc giúp đỡ lẫn nhau cũng vui rồi. Về Tây phương mà người ngồi cao, người ngồi thấp rồi háy nguýt nhau cũng vậy hà!


Ba Phải

Một cháu gái hỏi:
- Con làm biếng chắc tu không được hả Ông?
- Ồ! Làm biếng tu là khỏe nhất. Ông cũng tại làm biếng mới tu đó! Lo gánh vác gia đình, vợ con đau đói, làm ăn thắng thối lỗ lời... mệt chết!
Một cháu thợ may hỏi:
- Con tánh hay lo "bá ban vạn sự" lu bu chắc tu không được phải không Ông?
- Tánh hay lo tu được lắm cháu! Thứ "đặng không mừng, mất không lo" mà tu gì? Hay lo là tu được, cứ tu đi!
- Hèn chi người ta bảo Ông là "ông già ba phải". Cái gì cũng được, cũng phải hết!

No comments:

Post a Comment