Thursday, August 18, 2016

Trang thơ Thu Bồn



Đất
          
Khi nước chảy trên đất này
Người ta gọi là sông
Khi đất nằm nghiêng
Người ta gọi là đồi
Khi đất đứng lên nhìn cho rõ đất
Người ta gọi là núi
Khi khế chua và ổi chát
Vị đầu tiên đời sống tặng em
Mẹ nặn sữa bằng ngón tay đen đúa
Tay tôi đầy gai vì níu những đàn trâu
Môi nứt nẻ vì ớt cay và gió bấc
Em ở đâu?
Hạnh phúc rất xa vời…
Chúng ta đều là đất cả thôi
Xin đừng nặn ta thành những non cao
Hãy nặn ta thành những ông táo nhỏ
Cho nồi cơm bé nghèo hèn
Cho người lớn khát tự do
Trẻ con khát sữa…
Chúng ta đều là đất cả thôi!
Những hạt lúa củ khoai đều nhờ vào đất
Cái gì gởi vào ta
Sẽ lãi gấp mười
Sẽ lãi gấp trăm
Sẽ lãi gấp ngàn…
Vì tất cả hạnh phúc khổ đau này đều từ đất mà ra.
Đà Nẵng 1980

No comments:

Post a Comment