Truyện ngắn nhất
Gặp Phật Ban Ngày
Có mấy cháu nữ sinh mến Bác Hai lắm. Hôm đó mấy cháu lựa đậu nành, Bác nằm võng bên cạnh.
Mấy cháu hỏi:
- Bác Hai ơi! Có lần nào Bác nằm chiêm bao gặp Phật hôn?
- Không, Bác trả lời . Nhưng ban ngày Bác gặp Phật hoài hà.
- Tụi con hỏi thiệt mà!
- Ừ! Ban ngày là Phật thiệt đó! Còn chiêm bao là Phật nhãn thuốc!
- Vậy, Bác Hai gặp Phật ra sao?
- Phật hiện ra đủ hạng người hết: Già, trẻ, trai, gái... À, có hóa ra gái tân thời uốn tóc nữa.
- Thế làm sao biết là Phật?
- Biết chứ, người nào Phật hóa ra đều làm việc chơn chánh, nhơn từ, có lợi ích cho đời. Bên cạnh đó Bác cũng gặp Ma Quỷ, cũng hóa ra đủ hạng người trên, mà những người Ma, Quỷ hóa ra thì làm những việc xấu xa tội lỗi.
Mấy cháu cười:
- Tụi con cũng gặp Phật nữa, Phật ngồi võng, tay cầm cây quạt mo.
- Vậy là ông Địa rồi!
Mảnh Vỡ
Chẳng biết đây là lần thứ mấy ba mẹ nó cãi nhau. Chị em nó đứa nép vào góc tủ, đứa lấp ló ngoài cửa ra vào, không khí đang lắng xuống chút ít, chị em nó đỡ lo hơn.
Bỗng, Xoảng! mẹ nó lại giãy nảy, chạy đến bên ba nó giơ tay giử lấy chiếc cốc còn lại. Chị em nó cũng ùa vào phụ họa với mẹ giử lấy ba. Mẹ thì uất ức trong lòng, nó thấy cay xe sống mũi, em nó mếu máo chực khóc òa. Mẹ nó thả người xuống salon tấm tức khóc, ba nó bỏ vào giường. Hai chị em nó len lén đến bên đống mảnh vỡ của chiếc cốc, nhặt lên mà tay run run. Chúng nhìn nhau, nhìn mẹ rồi đứa lớn kéo tay em ra đường.
Hai đứa đi thật xa và ném những mảnh vỡ ấy vào sọt rác bên đường. Chúng thật ngây thơ khi nghĩ rằng: ngày mai lao công đến và mang nó đi xa, thật xa ra khỏi nơi này, sẽ chẳng còn những mảnh vỡ nào trong gia đình chúng nữa.
Về đến nhà, ba mẹ chúng vẫn còn thức và ngồi đợi chúng ở salon. Ba chìa tờ giấy cho mẹ, mẹ lập cập viết gì vào đó rồi chạy đến bên chúng ôm hai đứa vào lòng và khóc. Nó chợt hiểu ra một điều, ba mẹ nó đã quyết định ly hôn. Chị em nó thật ngây thơ khi nghĩ rằng vứt những mảnh vỡ ấy đi thì sẽ chẳng còn mảnh vỡ nào nữa, nhưng chúng đã lầm. Từ nay và mãi về sau những mảnh vỡ trong tâm hồn chúng vẫn còn vì một gia đình không hạnh phúc.
Để Quên Lại
Người con trai đưa cha già vào nhà hàng ăn tối. Người cha già nua yếu ớt khi ăn cứ làm rơi vãi đồ ăn lên quần áo. Khách các bàn ăn chung quanh ai cũng liếc nhìn ông ta không dấu vẻ ghê tởm, nhưng chàng trai vẫn điềm tĩnh như bình thường.
Ăn xong, anh con trai không một chút lúng túng, lặng lẽ đưa cha mình vào phòng vệ sinh, lau sạch các mẩu đồ ăn, các vết dơ, chải lại mái tóc bạc cho cha, sửa lại cặp kính lão cho ngay ngắn trên sống mũi cha.
Khi họ trở ra, cả nhà hàng im phăng phắc nhìn hai cha con họ. Không hiểu sao lại có người có thể làm cho tất cả mọi người đều ngượng nghịu chung như thế. Người con trai trả tiền bữa ăn xong, rồi dìu cha ra về.
Lúc ấy, một người đàn ông lớn tuổi trong số các thực khách buột miệng gọi với theo người con, ông ta hỏi: “Anh bạn trẻ này, anh có nghĩ là anh để quên cái gì đó ở đây không vậy?”
Chàng trai liếc nhanh chỗ ngồi ban nãy rồi trả lời: “Không, thưa ông, cháu đâu có để quên gì ở đây ạ…”
Người đàn ông nhẹ nhàng bảo: “Có, anh có quên, anh đã để quên lại nơi đây một bài học cho tất cả những ai làm con, và để quên lại niềm hy vọng cho tất cả những ai làm cha”.
Điện Thoại
Tôi là một nhân viên bảo trì và sửa chữa điện thoại di động. Sáng hôm đó, một ông lão đã tới cửa hàng để sửa điện thoại.
Tôi cẩn thận kiểm tra chiếc điện thoại nhưng không thể tìm được lỗi nào. Tôi nói với ông rằng mọi thứ đều ổn, và điện thoại vẫn chạy tốt.
Ông nhìn tôi, nhăn nheo, rơm rớm nước mắt hỏi: “Thế tại sao lão không nhận được điện thoại của con?”
Tôi chết lặng…
Mẹ
Nhà chỉ có một đứa con gái. Mẹ cưng như trứng mỏng. Lo từng miếng ăn giấc ngủ. Khuya không ngủ được, mẹ lui cui dưới bếp làm việc thật nhẹ, thật khẽ, sợ con thức giấc.Vậy mà con gái cũng nhăn nhó vì những tiếng động khẽ khàng đó.
Rồi con gái có chồng xa, giấc ngủ nào cũng mơ về những vườn cây, ngọn cỏ. Những miếng dưa mắm cong queo và những cái hột mít luộc nóng hổi, bùi bùi....
Rạng sáng, chồng lục đục, chuẩn bị đi làm. Trong giấc ngủ mơ màng, con gái tưởng mình đang nằm ở nhà và nghe lại âm thanh quen thuộc, giật mình gọi: Mẹ! Ngoài trời, tuyết rơi dày đặc, vì mùa đông đang về....
Bốc Mộ Cha
Cha mất ba mươi năm, bà mới có điều kiện về bốc mộ cho cha.
Khi đó tóc bà đã bạc trắng thời gian. Chuẩn bị kỹ lưỡng bốn mét tơ lụa đỏ để liệm cha về lăng của dòng họ.
Bà bồn chồn cả đêm không ngủ, tưởng tượng sẽ nhìn thấy hình hài thân thương của cha…
Sáng tinh mơ, sau các thủ tục nghi lễ, quan tài mở ra, bà tới gần với cha… Trong quan tài chỉ toàn là cát.
Con cháu khóc, tìm trong cát để nhặt dấu vết của ông còn sót lại, nhưng vô vọng… không còn gì.
Ông đã trở về với cát bụi ...
Bà Nội
Ba và chú giận bà nội nên bà phải ở riêng một mình trong căn lều nhỏ. Hàng ngày, tôi mang cơm ra cho bà. Ngày đó, tôi đã chín tuổi nhưng vẫn bắt bà phải đút cơm.
Năm sau, bà bị bệnh gan, cái bụng chướng lên. Tôi mang cơm ra cho bà nhưng ba tôi không cho, thấy ba tôi xách cơm vào, bà hỏi:
- Thế thằng Cún đâu?
- Tôi không cho nó mang cơm sang nữa, sang đây bà đút cơm cho nó, nó bị lây bệnh thì sao, bệnh gan là hay lây lắm.
Bà không nói gì, chỉ im lặng xúc vài miếng cơm.
Hơn một tuần sau, bà mất.
Quà Quê
Đã lâu nó mới có dịp về quê, nơi anh hai gắn bó cả thời thơ ấu. Ngày cuối cùng, bà con xúm xít tiễn nó bằng một bao to nặng trĩu: đậu phộng, dừa già ngào đường, bánh tráng. Nó nghĩ:
- Trời, anh hai giờ đâu có thiếu món gì, nói chi mấy thứ này.
Nghĩ vậy nên nó tính bỏ lại ở bến xe.
Anh hai đón nó, mắt sáng lên khi thấy những món thuở nhỏ anh mê thích. Nó giật mình:
- Suýt nữa mình đã vứt niềm vui của anh ở dọc đường.
Hàng Xóm
Có một bà mẹ đơn thân nọ vừa mới dọn đến nhà mới, bà ta phát hiện hàng xóm là một gia đình nghèo khó, một bà mẹ góa chồng và hai đứa con. Một hôm cả xóm mất điện, bà mẹ đơn thân đành phải thắp nến lên cho sáng. Một lúc sau, có tiếng gõ cửa. Bà mở cửa, thì ra đó là đứa con nhỏ của nhà hàng xóm. Đứa bé nghiêm túc hỏi: “Con chào dì, dì cho con hỏi nhà dì có nến không ạ?”
Bà ta thầm nghĩ: “Cái gia đình này nghèo đến nỗi ngay cả nến cũng không có sao? Tốt nhất là không cho, nếu cho, như thế họ sẽ ỷ lại và xin xỏ hoài”.
Nghĩ rồi, bà liền nói to: “Không có!”
Khi bà ta đang chuẩn bị đóng cửa, đứa bé đó liền nói: “Con biết là nhà dì không có nến mà!” Nói xong, đứa bé liền lấy ra hai cây nến:
“Mẹ con và con sợ dì sống một mình không có nến nên con đem sang biếu dì hai cây để thắp sáng ạ!”
Thoáng ngỡ ngàng, bà ta vừa âm thầm tự xấu hổ với chính mình, vừa cảm động rơi nước mắt, sau đó liền lí nhí vài tiếng cám ơn….
No comments:
Post a Comment