Truyện ngắn nhất
Gặp Phật Ban Ngày
Có mấy cháu nữ sinh mến Bác Hai lắm. Hôm đó mấy cháu lựa đậu nành, Bác nằm võng bên cạnh.
Mấy cháu hỏi:
- Bác Hai ơi! Có lần nào Bác nằm chiêm bao gặp Phật hôn?
- Không, Bác trả lời . Nhưng ban ngày Bác gặp Phật hoài hà.
- Tụi con hỏi thiệt mà!
- Ừ! Ban ngày là Phật thiệt đó! Còn chiêm bao là Phật nhãn thuốc!
- Vậy, Bác Hai gặp Phật ra sao?
- Phật hiện ra đủ hạng người hết: Già, trẻ, trai, gái... À, có hóa ra gái tân thời uốn tóc nữa.
- Thế làm sao biết là Phật?
- Biết chứ, người nào Phật hóa ra đều làm việc chơn chánh, nhơn từ, có lợi ích cho đời. Bên cạnh đó Bác cũng gặp Ma Quỷ, cũng hóa ra đủ hạng người trên, mà những người Ma, Quỷ hóa ra thì làm những việc xấu xa tội lỗi.
Mấy cháu cười:
- Tụi con cũng gặp Phật nữa, Phật ngồi võng, tay cầm cây quạt mo.
- Vậy là ông Địa rồi!
Mảnh Vỡ
Chẳng biết đây là lần thứ mấy ba mẹ nó cãi nhau. Chị em nó đứa nép vào góc tủ, đứa lấp ló ngoài cửa ra vào, không khí đang lắng xuống chút ít, chị em nó đỡ lo hơn.
Bỗng, Xoảng! mẹ nó lại giãy nảy, chạy đến bên ba nó giơ tay giử lấy chiếc cốc còn lại. Chị em nó cũng ùa vào phụ họa với mẹ giử lấy ba. Mẹ thì uất ức trong lòng, nó thấy cay xe sống mũi, em nó mếu máo chực khóc òa. Mẹ nó thả người xuống salon tấm tức khóc, ba nó bỏ vào giường. Hai chị em nó len lén đến bên đống mảnh vỡ của chiếc cốc, nhặt lên mà tay run run. Chúng nhìn nhau, nhìn mẹ rồi đứa lớn kéo tay em ra đường.
Hai đứa đi thật xa và ném những mảnh vỡ ấy vào sọt rác bên đường. Chúng thật ngây thơ khi nghĩ rằng: ngày mai lao công đến và mang nó đi xa, thật xa ra khỏi nơi này, sẽ chẳng còn những mảnh vỡ nào trong gia đình chúng nữa.
Về đến nhà, ba mẹ chúng vẫn còn thức và ngồi đợi chúng ở salon. Ba chìa tờ giấy cho mẹ, mẹ lập cập viết gì vào đó rồi chạy đến bên chúng ôm hai đứa vào lòng và khóc. Nó chợt hiểu ra một điều, ba mẹ nó đã quyết định ly hôn. Chị em nó thật ngây thơ khi nghĩ rằng vứt những mảnh vỡ ấy đi thì sẽ chẳng còn mảnh vỡ nào nữa, nhưng chúng đã lầm. Từ nay và mãi về sau những mảnh vỡ trong tâm hồn chúng vẫn còn vì một gia đình không hạnh phúc.
Để Quên Lại
Người con trai đưa cha già vào nhà hàng ăn tối. Người cha già nua yếu ớt khi ăn cứ làm rơi vãi đồ ăn lên quần áo. Khách các bàn ăn chung quanh ai cũng liếc nhìn ông ta không dấu vẻ ghê tởm, nhưng chàng trai vẫn điềm tĩnh như bình thường.
Ăn xong, anh con trai không một chút lúng túng, lặng lẽ đưa cha mình vào phòng vệ sinh, lau sạch các mẩu đồ ăn, các vết dơ, chải lại mái tóc bạc cho cha, sửa lại cặp kính lão cho ngay ngắn trên sống mũi cha.
Khi họ trở ra, cả nhà hàng im phăng phắc nhìn hai cha con họ. Không hiểu sao lại có người có thể làm cho tất cả mọi người đều ngượng nghịu chung như thế. Người con trai trả tiền bữa ăn xong, rồi dìu cha ra về.
Lúc ấy, một người đàn ông lớn tuổi trong số các thực khách buột miệng gọi với theo người con, ông ta hỏi: “Anh bạn trẻ này, anh có nghĩ là anh để quên cái gì đó ở đây không vậy?”
Chàng trai liếc nhanh chỗ ngồi ban nãy rồi trả lời: “Không, thưa ông, cháu đâu có để quên gì ở đây ạ…”
Người đàn ông nhẹ nhàng bảo: “Có, anh có quên, anh đã để quên lại nơi đây một bài học cho tất cả những ai làm con, và để quên lại niềm hy vọng cho tất cả những ai làm cha”.
Điện Thoại
Tôi là một nhân viên bảo trì và sửa chữa điện thoại di động. Sáng hôm đó, một ông lão đã tới cửa hàng để sửa điện thoại.
Tôi cẩn thận kiểm tra chiếc điện thoại nhưng không thể tìm được lỗi nào. Tôi nói với ông rằng mọi thứ đều ổn, và điện thoại vẫn chạy tốt.
Ông nhìn tôi, nhăn nheo, rơm rớm nước mắt hỏi: “Thế tại sao lão không nhận được điện thoại của con?”
Tôi chết lặng…
Mẹ
Nhà chỉ có một đứa con gái. Mẹ cưng như trứng mỏng. Lo từng miếng ăn giấc ngủ. Khuya không ngủ được, mẹ lui cui dưới bếp làm việc thật nhẹ, thật khẽ, sợ con thức giấc.Vậy mà con gái cũng nhăn nhó vì những tiếng động khẽ khàng đó.
Rồi con gái có chồng xa, giấc ngủ nào cũng mơ về những vườn cây, ngọn cỏ. Những miếng dưa mắm cong queo và những cái hột mít luộc nóng hổi, bùi bùi....
Rạng sáng, chồng lục đục, chuẩn bị đi làm. Trong giấc ngủ mơ màng, con gái tưởng mình đang nằm ở nhà và nghe lại âm thanh quen thuộc, giật mình gọi: Mẹ! Ngoài trời, tuyết rơi dày đặc, vì mùa đông đang về....
Bốc Mộ Cha
Cha mất ba mươi năm, bà mới có điều kiện về bốc mộ cho cha.
Khi đó tóc bà đã bạc trắng thời gian. Chuẩn bị kỹ lưỡng bốn mét tơ lụa đỏ để liệm cha về lăng của dòng họ.
Bà bồn chồn cả đêm không ngủ, tưởng tượng sẽ nhìn thấy hình hài thân thương của cha…
Sáng tinh mơ, sau các thủ tục nghi lễ, quan tài mở ra, bà tới gần với cha… Trong quan tài chỉ toàn là cát.
Con cháu khóc, tìm trong cát để nhặt dấu vết của ông còn sót lại, nhưng vô vọng… không còn gì.
Ông đã trở về với cát bụi ...
Bà Nội
Ba và chú giận bà nội nên bà phải ở riêng một mình trong căn lều nhỏ. Hàng ngày, tôi mang cơm ra cho bà. Ngày đó, tôi đã chín tuổi nhưng vẫn bắt bà phải đút cơm.
Năm sau, bà bị bệnh gan, cái bụng chướng lên. Tôi mang cơm ra cho bà nhưng ba tôi không cho, thấy ba tôi xách cơm vào, bà hỏi:
- Thế thằng Cún đâu?
- Tôi không cho nó mang cơm sang nữa, sang đây bà đút cơm cho nó, nó bị lây bệnh thì sao, bệnh gan là hay lây lắm.
Bà không nói gì, chỉ im lặng xúc vài miếng cơm.
Hơn một tuần sau, bà mất.
Quà Quê
Đã lâu nó mới có dịp về quê, nơi anh hai gắn bó cả thời thơ ấu. Ngày cuối cùng, bà con xúm xít tiễn nó bằng một bao to nặng trĩu: đậu phộng, dừa già ngào đường, bánh tráng. Nó nghĩ:
- Trời, anh hai giờ đâu có thiếu món gì, nói chi mấy thứ này.
Nghĩ vậy nên nó tính bỏ lại ở bến xe.
Anh hai đón nó, mắt sáng lên khi thấy những món thuở nhỏ anh mê thích. Nó giật mình:
- Suýt nữa mình đã vứt niềm vui của anh ở dọc đường.
Hàng Xóm
Có một bà mẹ đơn thân nọ vừa mới dọn đến nhà mới, bà ta phát hiện hàng xóm là một gia đình nghèo khó, một bà mẹ góa chồng và hai đứa con. Một hôm cả xóm mất điện, bà mẹ đơn thân đành phải thắp nến lên cho sáng. Một lúc sau, có tiếng gõ cửa. Bà mở cửa, thì ra đó là đứa con nhỏ của nhà hàng xóm. Đứa bé nghiêm túc hỏi: “Con chào dì, dì cho con hỏi nhà dì có nến không ạ?”
Bà ta thầm nghĩ: “Cái gia đình này nghèo đến nỗi ngay cả nến cũng không có sao? Tốt nhất là không cho, nếu cho, như thế họ sẽ ỷ lại và xin xỏ hoài”.
Nghĩ rồi, bà liền nói to: “Không có!”
Khi bà ta đang chuẩn bị đóng cửa, đứa bé đó liền nói: “Con biết là nhà dì không có nến mà!” Nói xong, đứa bé liền lấy ra hai cây nến:
“Mẹ con và con sợ dì sống một mình không có nến nên con đem sang biếu dì hai cây để thắp sáng ạ!”
Thoáng ngỡ ngàng, bà ta vừa âm thầm tự xấu hổ với chính mình, vừa cảm động rơi nước mắt, sau đó liền lí nhí vài tiếng cám ơn….
Duyên Nợ
Ngày xưa, có một chàng trai tên Thư Sinh, anh và bạn gái đã đính ước và chuẩn bị cử hành hôn lễ. Thế nhưng trước đó ít ngày, cô gái ấy lại đi lấy người khác. Anh ta bị kích động mạnh và lâm bệnh nặng. Một du khách tìm đến, đưa cho anh ta một chiếc gương soi.Thư Sinh nhìn thấy trong gương xác của một cô gái trôi dạt vào bờ biển, trên người cô ta không một mảnh vải che thân.
-Người đầu tiên đi qua cũng chỉ thoáng nhìn, lắc đầu rồi đi.
-Người thứ hai đi qua cởi chiếc áo khoác và đắp lên người cô gái.
-Người thứ ba đi qua bèn đào hố chôn cất và xây mộ cẩn thận cho cô gái.
Vị du khách cho biết, người con gái xấu số đó chính là bạn gái của anh ta ở kiếp trước, và nói tiếp:
“Anh là người qua đường thứ hai, đã đắp cái áo cho cô gái. Đến nay, cô gái gặp và yêu anh chỉ là để trả nợ tình cho anh thôi. Còn người mà cô ấy phải báo đáp cả đời đó chính là người đã chôn cất cô cẩn thận, người đó chính là người chồng cô gái vừa mới lấy”.
Chút Ân Tình
Vào một đêm khuya, mọi người đều đã ngủ say, có một đôi vợ chồng tuổi đã cao bước vào khách sạn, đáng buồn thay, khách sạn đó đã hết phòng. Nhân viên lễ tân không đành lòng để cho cặp vợ chồng đó đi tìm khách sạn khác, anh ta liền dẫn họ vào một căn phòng: “Có thể đây không phải là căn phòng tốt nhất nhưng hai bác khỏi phải chạy đi tìm phòng giữa đêm khuya nữa”. Cặp vợ chồng thấy căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, nên quyết định ở lại đó. Ngày thứ hai, khi họ thanh toán, nhân viên lễ tân đó liền nói: “Hai bác không cần thanh toán đâu ạ, vì căn phòng đó là phòng ở của cháu. Chúc hai bác có một hành trình du lịch vui vẻ ạ!”
Thì ra, nhân viên lễ tân đó đã ngủ một đêm tại quầy bàn làm việc để nhường phòng ngủ cho họ. Cặp vợ chồng hết sức cảm động và nói: “Chàng trai trẻ à, cậu là nhân viên lễ tân khách sạn tốt nhất mà chúng tôi từng gặp đấy. Cậu nhất định sẽ được đền đáp”. Chàng trai cười, tiễn cặp vợ chồng ra cửa và nhanh chóng quên đi chuyện hôm đó.
Bỗng có một ngày, anh ta nhận được một bức thư, trong đó có một tấm vé đi du lịch New York theo như chỉ dẫn, chàng trai đi đến một căn biệt thự lộng lẫy, thì ra, hai người mà anh ta tiếp đón trong đêm khuya hôm đó chính là vợ chồng một nhà tỷ phú. Rồi ông ấy mua tặng chàng trai một tiệm rượu lớn, giao cho anh ta kinh doanh quản lý và làm chủ...
Bữa Cơm Trưa
Hôm nay, khi đang ăn trưa ở một quán bình dân, tôi thấy một bác bán đồng hồ treo tường dạo, khoảng gần sáu mươi tuổi cũng ghé vào. Nhưng bác ấy chỉ gọi một ly trà đá, rồi lấy ra một bịch bốn năm củ khoai lang nhỏ ngồi ăn. Nhìn vẻ mặt khắc khổ và mệt nhọc của bác, tôi thấy nao lòng.
Bất giác, tôi nghĩ đến ba tôi nay cũng đã gần sáu mươi tuổi. Vẫn với túi đồ nghề thợ hồ, ba lặn lội khắp nơi, chắt mót từng đồng gửi về cho tôi ăn học. Đã bao giờ tôi chợt hỏi đến bữa cơm trưa của ba ...
Tặng Cho Nhau Nụ Cười
Giữa trời mưa tầm tã, tôi bị lạc đường. Ông già đạp xích lô chừng 50 tuổi, cố ghé tai, nghiêng người từ trong hiên, nhắc lại hơn một lần chỉ dẫn nhiệt tình. Nói lời cám ơn, tôi nghe rõ tiếng nói với theo: “Vâng, chào cô”, và ông già ấy cười rất tươi. Nụ cười của người đàn ông da sạm màu,với cái thân gầy gò ấy cứ làm tôi vui mãi, suốt trên quãng đường dầm mưa về đến nhà.
Chuộc Lỗi
Một người đàn ông gặp nhiều khó khăn trong đời sống vợ chồng đến thỉnh ý kiến Thiền Sư. Ngài bảo ông: "Ông hãy tập lắng nghe vợ mình".
Ông ta ghi nhớ trong lòng lời chỉ bảo của Thiền Sư và một tháng sau, ông trở lại nói rằng đã tập lắng nghe từng lời vợ nói.
Với một nụ cười, Thiền Sư bảo: "Giờ đây Ông hãy trở về nhà và lắng nghe từng lời mà vợ Ông không nói."
Khờ
Xóm tôi có một đứa con gái ít nói chậm chạp, theo người ta thì nó bị bệnh khờ. Nó không học được, không thể làm nổi một bài toán đơn giản, nên chỉ ở nhà dọn dẹp, giặt giũ. Ngày mẹ nó chết, các chị nó vẫn liếc ngang liếc dọc, khóc lóc một cách hời hợt. Riêng nó quỳ yên lặng trước xác mẹ mấy ngày trời, cầm tay mẹ mà nước mắt đầm đìa. Tôi tự hỏi giữa nó và những anh chị kia, ai khờ hơn ai.
Ai Mới Là Kẻ Ngu
Một ông thầy giáo mới dạy nhận ra rằng trong lớp có một cậu bé luôn luôn bị chửi là ngu. Trong giờ ra chơi ông hỏi nhóm bạn lý do.
- Thì nó là thằng ngu thật mà thầy. Nếu mà đưa cho nó đồng xu to 5 rúp và đồng xu nhỏ 10 rúp, thì nó sẽ chọn đồng 5 rúp, vì nó nghĩ đồng 5 rúp có kích thước to hơn thì là tốt hơn. Đây, thầy nhìn nhé.
Một bạn trong nhóm giơ 2 đồng xu và cho cậu kia chọn. Và cậu vẫn chọn đồng 5 rúp như trước. Thầy giáo ngạc nhiên hỏi:
- Sao em lại chọn 5 rúp mà không chọn 10 rúp?
- Thầy nhìn này, đồng 5 rúp to hơn mà.
Tan trường, thầy đến chỗ cậu bé hỏi lại:
- Chẳng nhẽ em không thể hiểu được đồng 5 rúp chỉ to hơn về mặt kích thước, nhưng đồng 10 rúp thì em có thể mua được nhiều thứ hơn?
- Nếu em lấy 10 rúp thì lần sau bọn nó sẽ không còn thử em nữa...
Người Tiều Phu Và Học Giả
Tiều phu cùng học giả đi chung một chiếc thuyền ở giữa sông. Học giả tự nhận mình hiểu biết sâu rộng nên đề nghị chơi trò đoán chữ cho đỡ nhàm chán, đồng thời giao kèo, nếu mình thua sẽ mất cho tiều phu mười đồng. Ngược lại, tiều phu thua sẽ chỉ mất năm đồng thôi. Học giả coi như mình nhường tiều phu để thể hiện trí tuệ hơn người.
Đầu tiên, tiều phu ra câu đố: "Vật gì ở dưới sông nặng một ngàn cân, nhưng khi lên bờ chỉ còn có mười cân?". Học giả vắt óc suy nghĩ vẫn tìm không ra câu trả lời, đành đưa cho tiều phu mười đồng. Sau đó, ông hỏi tiều phu câu trả lời là gì.
"Tôi cũng không biết!", tiều phu đưa lại cho học giả năm đồng và nói thêm: "Thật ngại quá, tôi kiếm được năm đồng rồi."
Lợn
Một hôm, anh Bính lái xe trên một con đường nhỏ, khi anh ta đang nhìn ngắm phong cảnh tươi đẹp, thì tài xế của chiếc xe chở hàng đi ngược chiều bỗng hạ cửa kính xuống lớn tiếng nói: “Lợn!”.
Anh Bính càng nghĩ càng điên tiết, quyết định hạ cửa kính xuống quay đầu mắng chửi: “Mày mới là lợn ấy!”.
Vừa mắng chửi xong, anh Bính bèn đụng phải một đàn lợn đi ngang qua đường.
Bài Học Từ Hươu Cao Cổ
Khi sinh con, hươu mẹ không nằm mà lại đứng, như vậy hươu con chào đời bằng một cú rơi hơn 3m xuống đất và nằm ngay dưới đó. Sau vài phút, hươu mẹ làm một việc hết sức kỳ lạ, đó là đá vào người con mình cho đến khi nào nó chịu đứng dậy mới thôi. Khi hươu con mỏi chân và nằm, hươu mẹ lại thúc chú đứng lên. Cho đến khi thực sự đúng được, hươu mẹ lại đẩy chú ngã xuống để hươu con phải nỗ lực tự mình đứng dậy trên đôi chân còn non nớt.
Điều này có vẻ lạ với chúng ta, nhưng lại thực sự cần thiết cho hươu con bởi chúng phải tự đúng được để có thể tồn tại với bầy đàn, nếu không sẽ bị trơ trọi với cuộc đời và trở thành miếng mồi ngon cho thú dữ.
Lòng Thương Cảm
Một người lính bị quân địch tập kích, phải chạy trốn vào hang núi.
Khi quân địch đuổi theo sát sau lưng, anh ta đành trốn trong hang, thầm cầu nguyện kẻ địch không thể phát hiện ra mình. Đột nhiên, cánh tay anh ta cảm thấy nhồn nhột ớn lạnh, quay lại nhìn thì phát hiện ra một con nhện, anh ta định bóp chết nó nhưng đột nhiên sinh lòng thương cảm nên thả nó ra.
Không ngờ, nhện bò đến cửa hang dệt một mạng lưới mới. Quân địch đuổi tới hang núi thì thấy một mạng nhện còn nguyên lành, đoán rằng không có ai trong hang nên kéo nhau bỏ đi.
Ưa Thích
Một người đàn ông ôm chính đứa con khoảng 10 kg của chính mình thì sẽ không thấy mệt, vì đó là điều anh ta ưa thích; nhưng cũng người đàn ông này mà bảo anh ta ôm một hòn đã nặng 10 kg, anh ta chắc chắn sẽ kiên trì không được bao lâu.
Phàm một người không thích làm việc nào đó, thì dù anh ta có tài hoa hơn người, cũng không cách nào phát huy; còn một người một khi thích làm việc gì đó, thì anh ta sẽ phát huy hết năng lực của mình, làm cho cả anh cũng phải chấn động. Vì thế, một người không có thành tích gì, không nhất định là anh ta không có năng lực, rất có thể là vì không ưa thích mà thôi.
Tìm Người Giúp Đỡ
Trong Thế Chiến II, một gia đình Do Thái bị bức hại, người con trai cả và trai út chia nhau ra đi tìm người giúp đỡ. Người con trai cả đi tìm người từng giúp đỡ mình, người con trai út cậy đến những người bản thân từng được anh ta giúp đỡ. Kết quả là người con trai cả được cứu, người con trai út thì bị bán đứng.
Quả Lạc
Một người trẻ tuổi chán nản đi tìm kiếm sự thành công. Một triết gia bèn cho anh ta quả lạc và nói: “Hãy dùng sức nắn nó!”
Người trẻ tuổi dùng sức nắn nó; quả lạc bị vê nát, chỉ còn lại hạt bên trong. Triết gia lại bảo anh ta chà xát nó, kết quả chà xát ra được phần vỏ ngoài màu đỏ, chỉ còn lại phần hạt trăng trắng. Triết gia lại bảo anh ta tiếp tục chà xát nó, nhưng bất luận dùng sức thế nào, anh ta không thể vê nát được phần hạt trắng này.
Người Bán Sữa Bò Rong
Có một vị khách đi mua sữa bò vào một sáng ngày cuối tuần. Khi anh ta đang đi thì gặp người gánh hàng rong đang bán sữa bò ở ven đường, anh đã tiến đến và hỏi giá.
Người bán hàng rong trả lời: “1 chai 3 đồng, 3 chai 10 đồng”.
Anh không nói gì liền lấy trong túi ra 3 đồng để mua 1 chai, rồi mua thành 3 lần. Mua xong anh ta rất đắc ý cười lớn nói với người bán hàng rong: “Ông có thấy không, tôi chỉ trả 9 đồng đã mua được 3 chai sữa!”
Người bán hàng rong không nói gì, chỉ mỉm cười và thầm nghĩ: “Hay thật! Từ khi áp dụng phương pháp tính giá này, chỉ một thoáng mình đã bán được 3 chai sữa”.
Vợ Chồng
Một cặp vợ chồng nọ đi dạo qua các cửa hàng. Người vợ nhìn thấy một bộ đồ ăn cao cấp và tỏ ý muốn mua. Ông chồng chê món đồ đó đắt đỏ nên không sẵn sàng chi tiền. Người bán hàng xem qua rồi nói nhỏ một câu với người chồng: “Bộ đồ ăn này quý như thế, vợ của anh sẽ không nỡ để anh rửa chén đâu.”
Sau khi nghe xong, ông không còn do dự, liền lập tức bỏ tiền ra mua.
Chiếc Chai
Nếu dùng một chiếc chai thủy tinh để đựng đầy sữa bò, mọi người sẽ nói: “Đây là sữa bò”.
Còn nếu đổ đầy dầu hạt cải vào chai thì mọi người lại nói rằng: “Đây là dầu cải”.
Chỉ khi bạn không đựng bất kỳ thứ gì bên trong chiếc chai thì mọi người mới công nhận “Đây là cái chai”.
Cũng giống như chiếc chai này, nếu trong tâm bạn tràn đầy thành kiến... thì bạn không còn là chính mình.
Chiếc Bát Vỡ
Một người đàn ông lớn tuổi đang gánh một gánh bát trên đường. Đột nhiên, một chiếc bát rớt xuống đất và vỡ, nhưng ông lão không hề nhìn xuống đất mà vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Người qua đường cảm thấy rất kỳ lạ liền hỏi: “Tại sao cái bát của ông bị rơi vỡ, ông lại không mảy may động tâm?”
Ông lão đáp: “Tại sao ta lại phải nhìn, vì nhìn nó thì nó vẫn là cái bát đã vỡ mà”.
Việc Vặt
Sóc, chồn muốn quyết chiến với một con sư tử. Tuy nhiên, sư tử lại nhất quyết cự tuyệt. Sóc chồn nói: “Ngươi sợ sao?”
Sư tử đáp: “Nếu như ta cùng hai ngươi tỷ thí, các ngươi có thể được tiếng rằng đã từng chiến đấu với sư tử. Nhưng danh tiếng của ta sẽ không còn nữa, sau này các loài động vật sẽ cười ta vì ta lại cùng sóc chồn đánh nhau.”
Gánh Nặng
Khi phải mang vác một gánh nặng, điều cần làm không phải là tìm cách hất bớt gánh nặng đi, mà là trở nên mạnh mẽ hơn để tiếp tục hành trình. Việc tìm cách trút bỏ trách nhiệm, tìm cách làm việc nhẹ nhàng hơn những người có cùng hành trình và cùng mục đích với mình, là một việc ăn gian. Tất nhiên, đó là việc rất nhiều người chọn làm, bạn cũng không xa lạ gì: phần lớn những thứ gọi là “thủ đoạn” trong cuộc sống đều hướng tới một việc là làm thế nào để đến đích mà phải bỏ ra ít công sức hơn người khác.
No comments:
Post a Comment