Monday, July 25, 2016

Truyện ngắn nhất



Đậu Xe

Trụ sở chính của công ty xe hơi có hơn hai nghìn chỗ đậu xe, những người đến sớm luôn đậu xe ở khu vực cách xa văn phòng làm việc nhất, mỗi ngày đều như vậy cả.
Một người hỏi: “Chỗ đậu xe của các vị là cố định hay sao?”.
Họ trả lời: “Chúng tôi đến tương đối sớm, có thời gian thì hãy đi bộ nhiều một chút. Các đồng nghiệp đến muộn hoặc đến trễ, họ nên là những người cần được đậu xe ở gần văn phòng làm việc hơn”.


Lời Dặn Dò

Người đàn bà thì thầm:
- Anh phải gắng nhớ hết những lời em dặn dò. Số tiền tháng này em gởi theo cho anh tiêu vặt. Đừng khư khư dành dụm như ngày xưa. Em gởi thêm vài tờ báo cho anh đọc những lúc nhàn rỗi. Cái điện thoại di dộng đời mới này là quà Tết của em. Mong anh sẽ thích. Em cứ mãi sợ anh buồn, em mướn thêm một đứa ở nữa cho nhà có thêm người ra người vào.
Người đàn bà ngồi trước ngọn lửa, vừa huyên thuyên nói, vừa liên tay đốt lia lịa xấp tiền đô, điện thoại di dộng, chồng báo cũ, và một con hầu xinh đẹp mua từ Phố Hàng Mã về.


Điều Không Đơn Giản

Chị lấy chồng. Anh là ngườin thành đạt và giàu có. Thời gian rảnh, chị chỉ lo giữ gìn vóc dáng và săn sóc sắc đẹp. Bạn bè ai cũng ganh tị với anh. Cơm tối. Anh cười: "Lâu quá rồi thấy thèmn món xôi xào của em." Chị nhìn anh, giật mình. Món bó xôi hồi xưa chị xào, mềm mụp. Lâu rồi chị chưa vào bếp.


Đổi Thay

Năm nhất: Cả khu nhà trọ sinh viên chỉ có vài chiếc xe gắn máy. Chị vui vẻ đi xe đạp, quần áo giản dị và chơi với đám bạn "đồng hội dồng thuyền".
Năm hai: Xe gắn máy rẻ, khu nhà trọ có vài người đã không đi xe đạp nữa. Chị vẫn như cũ.
Năm ba: Chỉ còn hai đứa đi xe đạp. Chị mỉm cười.
Năm tư: Chị có xe gắn máy. Nhưng không còn chơi với người bạn "đồng hội dồng thuyền" ngày xưa. Và ăn bận thật "mốt".
Chị không còn là chị nữa...


Chồng Mất

Vốn kiến thức đã mai một không kiếm đủ việc làm. Chị xin vào làm công cho một cửa hàng làm bánh ngọt trong thành phố. Khách ra vào tấp nập, người chọn kiểu nầy, kẻ chỉ kiểu kia. Mệt, đói, nhưng chị vẫn phải tươi cười.
Khuya, chị trở về nhà. Bếp núc lạnh tạnh Đứa nhỏ hâm hấp nóng...Thằng anh nghèn nghẹn: "Buổi chiều con đưa em đi công viên, hôm nay sinh nhật em".
Chị ôn con vào lòng, rơi nước mắt. Từ ngày anh mất, gian đình chưa có một bửa cơm chung.


Sợ

Anh lớn hơn nàng trên con giáp. Sợ nàng sau nầy ngán ngẩm cảnh chồng già vợ trẻ. Anh dằn lòng nới lời chia tay. Nàng nước mắt lưng tròng.
Ba năm sau, nàng lên xe hoa. Chồng nàng bằng tuổi anh.
-Sao ngày xưa em không giữ anh lại?
Giọng anh đầy tiếc nuối, trách móc. Nành nhìn anh trăn trối:
- Cứ nghĩ anh không muốn cưới em..


Quà Sinh Nhật

Hôm đó, có việc không vui ở cơ quan, tôi bực dọc ra về. Thằng Tí hớn hở chạy ra:
-Ba cho con xin 10.000đ
-Không có!
Bửa cơm tối chãng ngon chút nào, tôi đi ngủ sớm,nhưng vẫn còn trằn trọc mãi với chuyện bực dọc ở cơ quan. Cu Tí lặn lẽ đến bên:
-Con mừng sinh nhật Ba, con không có tiền...
Nó ngập ngừng đưa gói quà - một cái thiệp giấy vẽ lem luốc với hàng chữ nắn nót: "Mừng sinh nhật Ba".


Ngày Thứ Bảy

Thuở bé, tôi luôn luôn chờ đợi ngày thứ bảy, vì đó là ngày ba tôi thường đưa cả nhà đi ăn tối, đi xem phim.
Đến tuổi dậy thì, ngày thứ bảy càng đáng yêu hơn, vì đó là ngày tôi đến nơi hẹn với người yêu.
Khi lập gia đình, tôi cũng mong ngày thứ bảy để được nghỉ việc, được giặt ủi quần áo, dọn dẹp nhà cửa...
Và bây giờ tôi sợ ngày thứ bảy! Đó là ngày chồng tôi họp bạn nhậu, con tôi hẹn với người yêu, tôi hoàn toàn cô đơn..


Nắm Tay

Con gái đi chơi tối về muộn, chị mắng, nó cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi, nhưng lại cười tủm tỉm. Chị ngạc nhiên.Tối, nó rúc đầu vào lòng chị, khẽ bảo:
- Mẹ ơi, con đã nắm tay một người.
Chị gật đầu:
-Phải nắm chặt nghe con, nếu bạn trai con là người tốt.


Ba Và Mẹ

Mẹ xuất thân gia đình trí thức nghèo, yêu thích thơ văn. Ba tuy cũng được học nhưng là con nhà nông chánh hiệu. Mẹ sâu sắc, tinh tế. Ba chất phác, hiền hòa.
Mỗi khi Ba đấu lý, chị em nó thường ủn hộ Mẹ, phản đối Ba. Mẹ luôn đúng và thắng.
Hôm Ba bệnh nặng, cả nhà lo lắng vào ra bệnh viện. Tối Ba nói sảng điều gì đó, không ai hiểu, nhưng lần đầu tiên, nó nghe mẹ nó nói: " Đúng! Ông nói đúng..."
Quay đi, mẹ sụt sùi. Nó thút thít khóc.


Khi Nào Ngón Tay Con Sẽ Mọc Lại

Một người đàn ông đang đánh bóng chiếc xe hơi mới mua của mình thì cô con gái 4 tuổi của ông lại dùng đá để viết lên chiếc xe ấy. Điên tiết, ông ta cầm lấy bàn tay của con gái và đánh thật mạnh. Ông không nhận ra mình đang đánh bằng một cái mỏ lết. Lúc đến bệnh viện, cô bé bị cưa bỏ vài ngón tay của mình vì vết thương quá nặng.
Khi đứa trẻ nhìn thấy cha, cô bé tuyệt vọng hỏi “Cha ơi, đến khi nào thì ngón tay con sẽ mọc lại?”. Người cha đau đớn trong lặng câm. Ông trở lại chiếc xe hơi và tức giận đá vào nó. Phải đến lúc thấm mệt ông mới nhìn vào chỗ có những vết rạch mà con gái ông đã viết nên, cô bé đã viết: “Con yêu cha.”


Hãy Làm Điều Gì Trước Khi Quá Muộn

Một người đàn ông dừng lại ở cửa tiệm bán hoa để đặt hoa tặng mẹ. Mẹ của ông ở xa cách đây hơn 200 dặm và ông sẽ nhờ cửa tiệm giao hoa tận tay bà. Khi ông bước ra khỏi xe, ông đột nhiên chú ý đến một cô gái trẻ đang khóc thút thít bên lề đường. Ông hỏi cô gái và cô trả lời: “Cháu muốn mua hoa hồng tặng mẹ. Nhưng cháu chỉ có 75 cent nhưng hoa hồng thì đến 2 dollar."
Người đàn ông mỉm cười và nói: “Đi với chú. Chú sẽ mua cho cháu một bông hồng.” Khi họ rời khỏi tiệm, ông ngỏ ý chở cô bé về nhà. Cô bé đồng ý để ông chở đến chỗ mẹ của mình. Cô chỉ cho ông đến một nghĩa trang. Và cô gái đã đặt bông hoa ấy lên một ngôi mộ sạch sẽ.
Người đàn ông trở về cửa tiệm hoa, mua một bó hoa to, lái xe đến thẳng nhà của mẹ mình, cách nơi đấy hơn hai trăm dặm đường. Cuộc gặp gỡ cô gái đã cho ông hiểu rằng, nếu hôm nay ông không đến, có khi ngày mai ông sẽ chẳng còn cơ hội để đến nữa.


No comments:

Post a Comment