Monday, May 30, 2016

Ta lại nói chuyện về người già nữa nhé!


- Ô hay! Sao cứ nói chuyện người già mãi thế? Đây là báo dành cho doanh nhân mà!
- Ô hay! Tháng 10 là tháng của người cao tuổi mà! Vả lại, doanh nhân nào chẳng có một vài người già trong gia đình? Người già mà không hạnh phúc thì doanh nhân làm sao vui vẻ làm ăn được?
- Đã đành, nhưng… già chán lắm!
- Không nên chán! Càng chán càng mau già! Muốn sống lâu thì phải già chứ sao? Doanh nhân nào chẳng muốn sống lâu… Vả lại, đây cũng là chuyện làm ăn mà!
- Chuyện làm ăn hả? Thử nói xem…
- Nhưng… nếu làm ăn được chớ quên… nhé! Thời buổi “ý tưởng” phải không?
- Ừ, nói đi!
- Người già nói chung có ba cái thiếu! Ai đáp ứng được ba cái thiếu này - nghĩa là đáp ứng ba nhu cầu này của người già - thì sẽ… hốt bạc! Người già ngày càng đông trong xã hội ta thấy không?
- Nghe hấp dẫn đó. Nói nhanh đi!
- Một là thiếu bạn! Người già luôn thiếu bạn. Nhìn qua nhìn lại, bạn cũ cứ rơi rụng dần… Vậy nên nếu ai mở ra một “dịch vụ cung cấp bạn” cho người già hẳn là giàu to! Thiếu bạn, người già sống hụt hẫng, cô đơn và dĩ nhiên… cô độc. Thấy mình bị bỏ rơi, thấy không ai hiểu mình cả! Họ quay quắt, căng thẳng, tủi thân. Lúc nào cũng đang như “Gặm một khối căm hờn trong cũi sắt/ Ta nằm dài nghe ngày tháng dần qua…!”.
Họ chỉ sảng khoái khi được rôm rả với ai đó, “cùng một lứa bên trời lận đận”… Gặp được bạn tâm giao thì quả là một liều thuốc bổ mà không bác sĩ nào có thể biên toa cho họ mua được!
- OK, nhưng làm cách nào để “cung cấp dịch vụ bạn” này cho họ?
- Mở một phòng… tư vấn. Người già “đăng ký”, tự giới thiệu mình và nêu “tiêu chuẩn” người bạn mình muốn làm quen. Nhà tư vấn sẽ “matching” để tìm ra kết quả và làm… môi giới…
- Như môi giới “hôn nhân” vậy hả?
- Không! Họ cần bạn nhưng không có khả năng tìm bạn thì ta tìm giùm. Rồi sau này họ thấy tâm đầu ý hợp tiến tới hôn nhân (nếu còn độc thân) thì họ ráng chịu! Đó là chuyện riêng của họ. Người trẻ bây giờ còn không thèm lập gia đình huống chi già…!
Nguyễn Công Trứ mà còn phải than:
Tao ở nhà tao tao nhớ mi
Nhớ mi nên phải bước chân đi
Không đi mi bảo rằng không đến
Đến thì mi hỏi đến làm chi
Làm chi tao có làm chi được
Làm được tao làm đã lắm khi…
(Bỡn tình nhân)
- Rồi sao nữa?
- Rồi mở một website. Rồi dạy cách “chat”, cách “meo”, cách viết blog để chia sẻ, tâm tình, giải tỏa stress…
- Có lý! Thời đại thế giới phẳng mà! Rồi…
- Rồi phẳng hoài sao được. Lâu lâu phải cong một chút chứ! Tổ chức những buổi họp mặt đâu đó cho các cụ được trực tiếp gặp gỡ, trao đổi, dòm ngó, khen ngợi hoặc chê bai lẫn nhau.
- Chê bai lẫn nhau ư?
- Khen ngợi chê bai gì đều có lợi cho sức khỏe cả! Miễn có dịp tương tác, có dịp cãi nhau là sướng rồi. Các tế bào não sẽ được kích thích, được hoạt hóa, sẽ tiết ra nhiều kích thích tố. Tuyến thượng thận sẽ hăng lên, làm việc năng nổ, tạo ra cortisol và epinephrine làm cho máu huyết lưu thông, hơi thở sảng khoái, rồi tuyến sinh dục tạo ra DHEA (Dehydroepiandosterone), một kích thích tố sinh dục làm cho người ta trẻ lại, trẻ không ngờ!…
Dĩ nhiên phải chọn một nơi có không khí trong lành. Hoa cỏ thiên nhiên. Thức ăn theo yêu cầu. Gợi nhớ những kỷ niệm xưa...
- Hay lắm! Rồi sao nữa?
- Rồi dạy các cụ vẽ tranh, làm thơ, nặn tượng… Và tổ chức triển lãm cho các cụ. Mời các “doanh nhân con” mua tranh, mua tượng giá… cao như thiệt! Dĩ nhiên có bác sĩ chăm sóc. Xe đưa đón. Có dưỡng sinh, thiền, yoga các thứ. Có cả trình diễn văn nghệ cây nhà lá vườn. Các cụ dư sức viết kịch bản và đạo diễn. Coi văn nghệ không sướng bằng làm… văn nghệ! Những cụ quá già, không đến sinh hoạt được thì cũng có thể ngồi một chỗ gõ máy tính, nhấp con chuột…
- Còn cái thiếu thứ hai…?
- Hạ hồi phân giải vậy!
Theo ĐỖ HỒNG NGỌC
Doanh nhân Sài Gòn Cuối tuần

No comments:

Post a Comment