Có vị thí chủ biết mình không còn sống được bao lâu nữa, ông ghi trong nhật ký một đoạn văn như sau:
“…Nếu được làm người thêm lần nữa, thì tôi phải nếm trải nhiều sai lầm hơn, tôi sẽ không truy cầu hoàn thiện trong mọi việc.
Tôi tình nguyện nghỉ ngơi nhiều, tùy cảnh mà an thân, đối nhân xử thế hơi hồ đồ một tí, đối với những việc phải xảy ra không để tâm suy nghĩ tính toán nhiều. Thật ra trong thế gian có việc gì cần phải so đo tính toán đâu?
Nếu có thể, tôi sẽ đi du lịch nhiều nơi, băng đèo lội suối, những nơi càng nguy hiểm cũng đi không sợ hãi. Trước đây, tôi không dám ăn kem, không dám ăn đậu, sợ sức khoẻ có vấn đề, bây giờ tôi hối hận biết bao! Ngày xưa tôi sống rất dè dặt, từng phút từng giây không cho phép mình mắc phải lỗi lầm. Tỉnh táo sáng suốt thái quá, yên tĩnh hợp lý thái quá.
Nếu tất cả đều có thể làm lại từ đầu, tôi sẽ đi phố mà không cần chuẩn bị gì, thậm chí không đem theo một đồng tiền, tôi sẽ thong thả thưởng thức từng phút từng giây. Nếu có thể làm lại được, tôi sẽ đi chân không ngoài trời, thậm chí suốt đêm không ngủ, dùng thân thể này để cảm nhận sự hài hòa và đẹp đẽ của thế giới này. Còn nữa, tôi sẽ đi du lịch ở Lạc Viên cưỡi ngựa gỗ vài vòng, xem thêm vài lần mặt trời mọc, nô đùa với các bạn nhỏ trong công viên.
Chỉ cần cuộc đời có thể bắt đầu lại từ đầu, nhưng tôi biết điều đó không thể được…”
No comments:
Post a Comment