Saturday, March 26, 2016

Thư giãn với nụ cười

Ngày xưa sung sức thì nghèo
Bây giờ rủng rỉnh thì teo mất rồi.
Ngày xưa sức khỏe tuyệt vời
Bây giờ nó có đàn hồi nữa đâu.
Ngày xưa sức mạnh như trâu
Bây giờ công cụ nát nhàu như dưa.
Ngày xưa chẳng kể sớm trưa
Bây giờ loáng thoáng lưa thưa gọi là.
Ngày xưa như sắt như đồng
Như đinh đóng cột như rồng phun mưa.
Bây giờ như cải muối dưa
Mười thang Minh Mạng vẫn chưa ngẩng đầu.
Trải qua một cuộc bể dâu.
Ôi thời oanh liệt còn đâu nữa mà...
Nay mai về với Ông Bà
Nấp sau nải chuối ngắm gà khỏa thân...

Rắm của con đấy ạ

Một bà huyện đến chơi nhà chị em, cùng đi có anh đầy tớ theo hầu. Ðương ngồi trò chuyện đông đủ, bà huyện bỗng vãi rắm ra. Anh đầy tớ đứng hầu sau lưng, vội bưng miệng cười. Lúc bấy giờ bà lớn tẽn lắm, nhưng cũng không dám nói gì.

Về đến dinh, bà mới gọi anh đày tớ vào buồng mắng một thôi một hồi:

- Ðồ ngu! Ðồ ăn hại! Không ra thể thống gì cả! Như người ta thì mày nhận là của mày, có được không? Ðằng này mày lại nhe răng ra mà cười như con khỉ! Bà lại đánh tuốt xác ra bây giờ!

Anh đầy tớ sợ mất vía, vội lui ra, rồi chạy một mạch đến nhà kia, thanh minh với mọi người:

- Bẩm các bà! Cái rắm bà con đánh lúc nãy là của con đấy ạ!

No comments:

Post a Comment