Sunday, March 20, 2016

Cánh diều trong trời biếc
Vũ Quyên
Trời Cali, công viên trưa lộng gió Cánh diều màu bay lượn giữa trời xanh Chân nai tơ mắt ngó sáng trong ngần Tay ghì chặt sợi chỉ đời liên kết
Công viên xứ người xanh chồi lộc biếc Trời trong lành, không gợn mây đen như đời con sẽ êm ả, thân quen Bao trái ngọt đang chờ tay con hái. Lần đầu tiên mang diều ra thả Mộng mơ nào con đã gởi vào đây? Cánh diều màu no gió giữa từng mây đã ôm ấp               bao giấc mơ của ba                                              từ ngày chợt lớn. Cũng đôi tay này                   ba đã thả                       những cánh diều bay trong thành phố quê hương nồng oi ả nắng trưa  phố phường quen ngang dọc giăng bừa có những cánh vấn vương                                      tàn đời trên hàng dây điện Quê hương nghèo không diều bán sẵn Vở học trò trộm xé dán vào nhau Chẻ đũa tre làm nan...  Vót đời ba theo từng mộng ước Rồi cánh diều cũng lớn dần                                        theo tuổi đời ba đếm bước Mộng nhỏ nhoi cũng vụt lớn với thời gian Ba  xa quê hương khi tuổi mới vừa  tròn Chân xứ lạ                  hẹn một ngày                                     chim sâu về tổ nhớ. Cánh diều hôm nay lao chao trong gió  nhắc nhớ ba bao mơ ước ngày xanh: Quê hương ta nắng đẹp trong lành Từng đàn trẻ tung tăng                           với cánh diều trong màu nắng sớm Trong tay ông bà vui ngày hội lớn Con khư khư đồ chơi ba thiết kế, tạo thành. Thay thế nắp chai, lon, dép, dây thun.... là những đồ chơi theo giòng hiện đại. Con ơi, giấc mơ xưa hao dần theo ngày tháng Quê hương mình vẫn nguyên thủy hồng hoang Ðàn trẻ thơ lui cui, trải tuổi thơ buồn  trên từng núi rác, lề đường, góc phố                                tìm nhặt cho đời mình                                       những gì chưa hề biết đến. Ba bỗng hiện thân: người bạc nhược gặm nhấm đời mình bằng những cơn say Một đôi khi chợt tỉnh,                                 tự dối mình :                                             làm được gì đây khi màu tóc uá dần theo mộng ước? Rồi ngày mai, khi con khôn lớn có vấn vương khi nhìn về đất tổ quê cha? có ngậm ngùi cho nắm xương thừa? chút phân bón cho ngày mai tươi sáng. Hôm nay xứ người trưa gió lộng Ba thả hồn mình theo cánh biếc lao đao Một chút nhớ hư hao vẫn lay động xao lao cơn mộng mị
Vũ Quyên

No comments:

Post a Comment