Sunday, March 27, 2016

Thư giãn với truyện cười


Tự cao tự đại

Có một người mù cả hai mắt nhưng lại tự xưng là sành thưởng thức văn chương, nói rằng chỉ ngửi hơi văn cũng biết văn hay hay dở, hà tất phải đọc. Ông tú nọ đưa cho bộ Tây Sương Ký, anh ta lật qua lật lại rồi bảo:
– Tây Sương Ký đây mà!
Ông tú hỏi:
– Sao biết?
Anh ta trả lời:
– Ngửi có mùi son phấn!
Ông tú lại đưa bộ Tam Quốc ra hỏi. Anh ta ngửi, rồi bảo:
– Tam Quốc Chí đây mà! Ngửi có mùi binh đao
Thấy anh ta nói đúng, ông tú phục sát đất. Vốn là người tự phụ, cho rằng xưa nay chưa ai hiểu văn chương của mình, bấy giờ ông tú mới đem tập văn mình làm ra hỏi, chờ một lời khen. Anh ta ngửi, rồi bảo:
– Văn này là văn của ông chứ gì?
– Sao biết?
– Ngửi có mùi thum thủm!
Phiến diện
Có hai vợ chồng người nọ, chồng đui vợ điếc. Một hôm, họ dắt nhau đi đường, gặp một đám ma, vợ nói với chồng:
– Ôi chao! Cái đám ma to qúa! Bao nhiêu là cờ quạt!
Chồng liền mắng ngay:
– Cờ quạt đâu! Chỉ có kèn trống inh ỏi mà thôi!
Người vợ cãi lại:
– Trống kèn đâu nào? Cờ quạt nhan nhản ra kia, không trông thấy lại còn nói mớ.
Người chồng tức giận, quát:
– Mặc xác cờ với quạt! Người ta nghe trống kèn thì nói trống kèn thôi"!
Lời qua tiếng lại hai vợ chồng cãi nhau ầm ĩ. Có một người hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, cười bảo:
– Thôi, xin hai bác bình tĩnh. Bác trai không trông thấy cờ quạt, bác gái không nghe thấy trống kèn. Đám ma có cả cờ quạt cả trông kèn. Người sáng mắt, sáng tai, ai cũng vừa trông thấy vừa nghe thấy cả. Thôi hai bác đi đâu thì đi, đứng đây cãi nhau về đám ma làm gì?

No comments:

Post a Comment