Trang thơ Võ Hồng
Nhà văn Võ Hồng sinh ngày 5 tháng 5 năm 1921 tại làng Ngân Sơn, xã An Thạch, huyện Tuy An, tỉnh Phú Yên.
Lúc nhỏ ông theo học ở trường làng Ngân Sơn, trường phủ Tuy An, trường huyện Sông Cầu, rồi ra học trường Trung học Qui Nhơn. Năm 1940 học ban tú tài ở Hà Nội.
Dưới thời chính phủ Trần Trọng Kim ông làm bí thư toà Tổng Ðốc bốn tỉnh miền Nam Trung Bộ đóng tại Ðà Lạt. Trong thời kháng chiến ông cùng vợ là bà Marie Phan Diệu Báu dạy học ở trường trung học Lương Văn Chánh thuộc tỉnh Phú Yên. Về sau ông làm hiệu trưởng trường này.
Năm 1953 ông bị bệnh xin nghỉ dài hạn, đến năm 1954 đưa gia đình về sống ở Ðà Lạt. Từ năm 1956 ông về sống ở Nha Trang, dạy học ở các trường tư thục.
Năm 1957 vợ ông qua đời, ba người con sau khi trưởng thành cũng đi lập nghiệp nhiều nơi. Võ Hồng sống một mình, tiếp tục dạy học cho đến khi nghỉ hưu năm 1982.
Võ Hồng cầm bút từ rất sớm, truyện ngắn đầu tay Mùa gặt được đăng trên báo Tiểu Thuyết thứ Bảy, Hà Nội năm 1939 với bút hiệu Ngân Sơn, khi ông còn là học sinh đệ tam niên. Đến năm 1959 ông chính thức gia nhập làng văn với tác phẩm Hoài cố nhân.
Sau sự kiện 1975 Võ Hồng đã giới hạn sinh hoạt văn nghệ của mình nơi địa phương Khánh Hòa, giới hạn ngòi bút trong đề tài giáo dục và tuổi thơ, giữ cuộc sống trầm lặng ẩn dật. Các sáng tác của ông trong thời gian này sử dụng hai bút hiệu Võ An Thạch và Võ Tri Thủy.
Võ Hồng qua đời vào lúc 14 giờ ngày 31 tháng 3 năm 2013 tại Nha Trang.
Tình mẹ
Nhìn đại dương mênh mông, ta khó hình dung tình thương của mẹ
Cũng như ít xúc động khi nghe ví “nghĩa mẹ tựa nước chảy từ nguồn”
Nhưng lòng bâng khuâng khôn cùng khi nhìn lên buồng dừa, buồng cau non
Thấy cái bẹ ôm lũ trái nhỏ như vòng tay mẹ ôm con
Bầy gà con nấp dưới cánh, bầy chó con nằm bú bên hè
Cọp con đùa giỡn mẹ, bò con chạy kiếm mẹ kêu be be…
Chuối con đứng vây quanh gốc chuối mẹ, những bụi gai mẹ con quấn quýt
Lam lũ, âm thầm… nhưng tình cảm biết bao thắm thiết
Vậy đó, tình mẹ diễn ra quanh ta, lặng lẽ chỉ ta không nhìn chăm chú
Cả nơi cây cỏ hoang sơ, nơi chim trời và khắp loài muông thú
Không ồn ào, không khoa trương, đó là tình cảm rất mực hồn nhiên
Và ta cũng đang yêu lại mẹ, tình yêu chân thành, sâu nặng thiêng liêng
Cũng như ít xúc động khi nghe ví “nghĩa mẹ tựa nước chảy từ nguồn”
Nhưng lòng bâng khuâng khôn cùng khi nhìn lên buồng dừa, buồng cau non
Thấy cái bẹ ôm lũ trái nhỏ như vòng tay mẹ ôm con
Bầy gà con nấp dưới cánh, bầy chó con nằm bú bên hè
Cọp con đùa giỡn mẹ, bò con chạy kiếm mẹ kêu be be…
Chuối con đứng vây quanh gốc chuối mẹ, những bụi gai mẹ con quấn quýt
Lam lũ, âm thầm… nhưng tình cảm biết bao thắm thiết
Vậy đó, tình mẹ diễn ra quanh ta, lặng lẽ chỉ ta không nhìn chăm chú
Cả nơi cây cỏ hoang sơ, nơi chim trời và khắp loài muông thú
Không ồn ào, không khoa trương, đó là tình cảm rất mực hồn nhiên
Và ta cũng đang yêu lại mẹ, tình yêu chân thành, sâu nặng thiêng liêng
No comments:
Post a Comment