Monday, June 27, 2016


Trang thơ Cung Trầm Tưởng



Cung Tram Tuong
Nhà thơ Cung Trầm Tưởng tên thật là Cung Thức Cần. Ông sinh ngày 28 tháng 2 năm 1932 tại Hà Nội, nguyên quán ở Làng Kim Lũ, huyện Thanh Trì, Hà Đông.
Ông bắt đầu làm thơ năm 1947 khi vừa 15 tuổi, và có tập thơ đầu tay mang tên Sóng đầu dòng (chưa in).
Năm 1949, ông rời Hà Nội vào Sài Gòn, học tiếp trung học tại trường Chasseloup Laubat (Trường Trung học Lê Quý Đôn).
Năm 1952, sau một năm học đại học, ông sang Pháp du học, tốt nghiệp Kỹ Sư tại Trường võ bị Không quân ở Salon-de-Provence.
Năm 1957, ông trở về nước phục vụ trong không quân của Quân lực Việt Nam Cộng hòa. Trong năm này, hai bài thơ của ông là Mùa thu ParisVô đề (thơ trường thiên) xuất hiện trong tuyển tập Đất đứng của nhóm Quan Điểm (gồm Mặc Đỗ, Vũ Khắc Khoan, Nghiêm Xuân Hồng).
Năm 1958, ông chủ trương tờ Văn Nghệ Mới và cộng tác thường xuyên với các tạp chí: Sáng Tạo, Hiện Đại, Nghệ Thuật, Văn, Khởi Hành…
Trong khoảng thời gian này, nhạc sĩ Phạm Duy đã phổ nhạc một số bài thơ của ông: Mùa thu Paris, Chưa bao giờ buồn thế (Phạm Duy đổi tên thành Tiễn em), Tương phản (Phạm Duy đổi tên thành Bên ni bên nớ), Khoác kín (Phạm Duy đổi tên thành Chiều đông), Kiếp sau, Về đây
Năm 1962, ông tốt nghiệp cao học ngành khí tượng tại Đại học Saint Louis University, Hoa Kỳ. Sau đó, ông trở về Sài Gòn tiếp tục phục vụ trong không quân với cấp bậc cuối cùng là trung tá cho đến tháng 4 năm 1975.
Sau biến cố tháng 4 năm 1975 Cung Trầm Tưởng bị tù cải tạo 10 năm. Ông được sang định cư tại Hoa Kỳ vào năm 1993 và sinh sống ở đó cho đến nay.
Tác phẩm đã xuất bản:
  • Tình ca (Nhà xuất bản Công Đàn, Sài Gòn, 1959)
  • Lục bát Cung Trầm Tưởng (Nhà xuất bản Con Đuông, Sài Gòn, 1970)
  • Lời viết hai hay (Nhà xuất bản Imn, Bonn, 1994)
  • Bài ca níu quan tài (tác giả tự xuất bản, Minnesota, Hoa Kỳ, 2001)
  • Một hành trình thơ (Nhà xuất bản Tiếng Quê Hương, Virginia, Hoa Kỳ, 2012)




  • Thân phận
              
    Sống là một thứ đi buôn
    Mang thân bán vốn, còn hồn cho thuê
    Mỗi ngày một giấc ngủ mê
    Sớm đi ảo mộng, tối về cưu mang
    Bát cơm miếng cháy khê vàng
    Miệng chua khó nuốt, địa đàng khó lên
    Trăm năm trăm thứ tủi phiền
    Vấn vương rồi cũng vô duyên một đời
    Đêm nằm nghĩ biển thèm khơi
    Nghe mây hồn dạt nước trời mênh mông

    No comments:

    Post a Comment