Wednesday, June 1, 2016


Trang thơ Hồ Dzếnh

Ho Dzenh
Nhà thơ Hồ Dzếnh tên thật là Hà Triệu Anh hay Hà Anh. Ông sinh năm 1916 tại làng Đông Bích huyện Quảng Xương tỉnh Thanh Hóa. Cha ông là Hà Kiến Huân, người gốc Quảng Đông sang sinh sống ở Việt Nam từ khoảng 1890, mẹ Đặng Thị Văn là người Việt, quê ở bến Ghép, huyện Quảng Xương, Thanh Hóa. Bút danh Hồ Dzếnh chính là phiên âm tên thật của nhà thơ theo tiếng Quảng Đông.
Hồ Dzếnh học trung học, dạy tư, làm thơ, viết báo từ năm 1931 tại Hà Nội.
Năm 1947, ông kết hôn với bà Nguyễn Thị Huyền Nhân. Hai người có một con trai duy nhất là Hà Chính, sinh vào đầu năm 1950. Bà Huyền Nhân mất vào ngày Tết Đoan Ngọ năm 1950 vì bệnh tả, hưởng dương 20 tuổi.
Năm 1953 ông vào Sài Gòn làm báo, năm 1954 trở về Hà Nội tiếp tục viết báo, làm thơ. Cũng trong năm này ông tái hôn với bà Nguyễn Thị Hồng Nhật.
Năm 1957, Hồ Dzếnh trở thành hội viên Hội Nhà văn Việt Nam ngay từ buổi đầu thành lập.
Ông mất ngày 13 tháng 8 năm 1991 tại Hà Nội do xuất huyết dạ dày và viêm thận. Hồ Dzếnh được truy tặng Giải thưởng Nhà nước về Văn học nghệ thuật năm 2007.
Tác phẩm đã xuất bản:
  • Dĩ vãng (truyện vừa, 1940)
  • Quê ngoại (tập thơ, 1942)
  • Những vành khăn trắng (truyện dài, ký bút hiệu Lưu Thị Hạnh, 1942)
  • Tiếng kêu trong máu (truyện dài, 1942)
  • Một chuyện tình 15 năm về trước (ký bút hiệu Lưu Thị Hạnh, 1943)
  • Chân trời cũ (tập truyện ngắn, 1943)
  • Hoa xuân đất Việt (tập thơ, 1946)
  • Cô gái Bình Xuyên (truyện vừa, 1946)
  • Cuốn sách không tên (tiểu thuyết tự truyện, xuất bản sau khi mất)


  • Cơn giận
              
    Có những cơn điên xé được đời,
    Những cơn quằn quại máu tanh hôi,
    Mà hồn rít lại rồi căng thẳng,
    Chờ nuốt không gian xuống khắp người.
    Ôi! những bàn tay cấu lấy tay,
    Và vò nát ngực, sóng lung lay
    Nghìn muôn tia lửa ngầu trong mắt,
    Rung cả thân mình, chuyển cả mây.
    Rồi răng, rồi lợi, rồi tim huyết
    Tất cả xô dồn… tất cả run…
    Gió cát xông lên, mưa bão rít…
    Hằng muôn con thác trút căm hờn!
    Một phút điên cuồng phá thỏa thuê,
    Cho sông đau khổ bớt tràn trề,
    Ai hay hơi máu hồn khi tắt
    Cả một trời thương lẳng lặng về.
    Hối hận, cay, chua đứng sững bên.
    Giọng cười mai mỉa buốt qua tim:
    Tôi mê, châm lửa cho nhà cháy,
    Lửa giận nguôi rồi, than tối đen.

    No comments:

    Post a Comment