Trang thơ
Lời người đào huyệt ở nghĩa trang thành phố
Tác giả: Vương Trọng
Chôn người như trồng khoai
Đất mềm đào bằng xẻng
Quan tài vừa đặt xuống
Vội vàng vùi đất lên
Tang khóc đã quá quen
Làm sao còn cảm xúc
Phủi bàn tay lấm đất
Nhấp chén rượu giữa trời
Biết bao nhiêu kiếp người
Xếp hàng trên nghĩa địa
Hoa vòng mau tàn thế
Cỏ trên mồ tươi non
Xin đừng ai véo von
“Nơi cuối cùng an nghỉ”
Nằm với bùn cả năm
Xin mời người thức dậy
Vẫn là chiếc xẻng ấy
Đào mộ như đào khoai
Phải nhanh tay lên đấy
Thời vụ sau đến rồi!
Xương cũ chưa lên đồi
Xác mới đã vùi lấp
Chẳng ai cho thương người
Thì thôi ta thương đất.
Đất như ta tất bật
Mỗi ngày một đen thêm
Thương ai mà đất khóc
Tiếng côn trùng rỉ rên?
1989
Đất mềm đào bằng xẻng
Quan tài vừa đặt xuống
Vội vàng vùi đất lên
Tang khóc đã quá quen
Làm sao còn cảm xúc
Phủi bàn tay lấm đất
Nhấp chén rượu giữa trời
Biết bao nhiêu kiếp người
Xếp hàng trên nghĩa địa
Hoa vòng mau tàn thế
Cỏ trên mồ tươi non
Xin đừng ai véo von
“Nơi cuối cùng an nghỉ”
Nằm với bùn cả năm
Xin mời người thức dậy
Vẫn là chiếc xẻng ấy
Đào mộ như đào khoai
Phải nhanh tay lên đấy
Thời vụ sau đến rồi!
Xương cũ chưa lên đồi
Xác mới đã vùi lấp
Chẳng ai cho thương người
Thì thôi ta thương đất.
Đất như ta tất bật
Mỗi ngày một đen thêm
Thương ai mà đất khóc
Tiếng côn trùng rỉ rên?
1989
No comments:
Post a Comment