Nghiệm cửa thứ Ba trong Đời–Như đã xỉn say
Hôm nay như bao ngày khác, một ngày thật đẹp
Sáng có chút sương mù bay lãng đãng
Rồi những tia nắng mặt trời êm dịu làm ấm cả không gian
Người vợ hiền đưa tôi vào bệnh viện để làm Escophagogastroduodenoscopy (EGD).
Đây là phương pháp trong y học để xem ruột có bị lở loét hay không
Lần đầu tiên trong đời được trải nghiệm như vậy, mặc dù trước kia đã
có những lần chứng kiến Ba Mẹ đã trải qua.
Oh, thì ra mình cũng đã bắt đầu già.
Tôi sợ nhất là bị chích kim và lấy máu, nhưng nay tôi phải đối đầu rồi
Chàng y tá Herman chăm sóc tôi và đưa mũi kim IV vào da thịt của tôi.
Hít và thở–sâu và mạnh–là phương pháp tôi đã thực hiện trong mọi tình huấn
và rồi nó cũng có hiệu quả trong trường hợp này.
Cây kim IV đã xoáy vào trong da thịt và nước biển đang truyền vào người
Cánh tay phải bắt đầu tê tê (a burning sensation) và nóng lên
Tôi có cảm giác như là nghe được tiếng ầm ỉ và êm ả của sóng biển
Thế là tôi thanh thản nằm chờ đợi trên dường bệnh trước khi làm thí
nghiệm (endoscopy exam)
Vào phòng thí nghiệm lại được tiếp thêm bởi hai người y tá,
trong đó có anh y tá người Việt Nam, tên Lân Cao và cô y tá người Phi.
Bác sỹ Yasser Al-Antably cho thuốc gây mê (sedatives medication) vào tôi bắt đầu “xỉn”
Tôi chỉ còn nhớ là họ đút cái ống gì đó vào miệng để cho khỏi ngậm lại
và dường như là họ đút cái “camera/endoscope” vào… và tôi thiếp đi…
Nhớ xưa cụ Nguyễn Du có dạy:
“Khi tỉnh rượu, lúc tàn canh.
Giật mình mình lại thương mình xót xa”
Uống rượu là khổ lắm cho mình và cho người để rồi xót xa cho nhau.
Vậy về sau
đừng quá nồng hơi men bạn nhé!
Về nhà thức dậy, vẫn còn miên man…. không có ai hết…
chỉ có người Mẹ hiền, yêu thương âm thầm ngồi dưới dường đứa con yêu, dõi mắt lo lắng nhìn
Trong quá trình “say xỉn” đó, tôi nhớ rất mơ hồ là mình đã về nhà bằng cách nào
Chỉ biết là Lê Minh Tuệ đã chở dùm tôi về
vì trước đó họ không chịu cho nhập viện nếu không có người lái xe
và chuyện gì đã xảy ra trong quá trình “xỉn say” đó
Tôi nhớ không rỏ.
Hèn chi bác sỹ bảo là không được lái xe trong vòng 24 tiếng.
Thế đấy đừng có uống rượu và lái xe bạn nhé vì mình không kèm chế được mình.
Những buổi bình minh
Những người thân bên cạnh
Hay những cơn gió lạnh
Và mọi sự chung quanh
Hiện hữu – là những gì thật đẹp.
Lần đầu tiên “trên giường bệnh” như đã nghiệm được cái “lão” của cuộc đời.
Dù sao
Cõi đời còn lắm long đong
Lòng ta thanh thản thong dong tháng ngày.
Sáng có chút sương mù bay lãng đãng
Rồi những tia nắng mặt trời êm dịu làm ấm cả không gian
Người vợ hiền đưa tôi vào bệnh viện để làm Escophagogastroduodenoscopy (EGD).
Đây là phương pháp trong y học để xem ruột có bị lở loét hay không
Lần đầu tiên trong đời được trải nghiệm như vậy, mặc dù trước kia đã
có những lần chứng kiến Ba Mẹ đã trải qua.
Oh, thì ra mình cũng đã bắt đầu già.
Tôi sợ nhất là bị chích kim và lấy máu, nhưng nay tôi phải đối đầu rồi
Chàng y tá Herman chăm sóc tôi và đưa mũi kim IV vào da thịt của tôi.
Hít và thở–sâu và mạnh–là phương pháp tôi đã thực hiện trong mọi tình huấn
và rồi nó cũng có hiệu quả trong trường hợp này.
Cây kim IV đã xoáy vào trong da thịt và nước biển đang truyền vào người
Cánh tay phải bắt đầu tê tê (a burning sensation) và nóng lên
Tôi có cảm giác như là nghe được tiếng ầm ỉ và êm ả của sóng biển
Thế là tôi thanh thản nằm chờ đợi trên dường bệnh trước khi làm thí
nghiệm (endoscopy exam)
Vào phòng thí nghiệm lại được tiếp thêm bởi hai người y tá,
trong đó có anh y tá người Việt Nam, tên Lân Cao và cô y tá người Phi.
Bác sỹ Yasser Al-Antably cho thuốc gây mê (sedatives medication) vào tôi bắt đầu “xỉn”
Tôi chỉ còn nhớ là họ đút cái ống gì đó vào miệng để cho khỏi ngậm lại
và dường như là họ đút cái “camera/endoscope” vào… và tôi thiếp đi…
Nhớ xưa cụ Nguyễn Du có dạy:
“Khi tỉnh rượu, lúc tàn canh.
Giật mình mình lại thương mình xót xa”
Uống rượu là khổ lắm cho mình và cho người để rồi xót xa cho nhau.
Vậy về sau
đừng quá nồng hơi men bạn nhé!
Về nhà thức dậy, vẫn còn miên man…. không có ai hết…
chỉ có người Mẹ hiền, yêu thương âm thầm ngồi dưới dường đứa con yêu, dõi mắt lo lắng nhìn
Trong quá trình “say xỉn” đó, tôi nhớ rất mơ hồ là mình đã về nhà bằng cách nào
Chỉ biết là Lê Minh Tuệ đã chở dùm tôi về
vì trước đó họ không chịu cho nhập viện nếu không có người lái xe
và chuyện gì đã xảy ra trong quá trình “xỉn say” đó
Tôi nhớ không rỏ.
Hèn chi bác sỹ bảo là không được lái xe trong vòng 24 tiếng.
Thế đấy đừng có uống rượu và lái xe bạn nhé vì mình không kèm chế được mình.
Những buổi bình minh
Những người thân bên cạnh
Hay những cơn gió lạnh
Và mọi sự chung quanh
Hiện hữu – là những gì thật đẹp.
Lần đầu tiên “trên giường bệnh” như đã nghiệm được cái “lão” của cuộc đời.
Dù sao
Cõi đời còn lắm long đong
Lòng ta thanh thản thong dong tháng ngày.
Sacramento December 29th, 2012.
Experiencing the 3rd gate in my life – LIKE A BAD HANGOVER
Today, like any other day, is a beautiful day
This early morning, there is low flying fog
Then, the mellow sun warms the gentle space
My beautiful wife took me to the hospital for an Esophagogastroduodenoscopy (EGD).
This is a medical procedure to see if the intestine has an ulcer or not
This is my first time to experience such a procedure, even though previously
I have witnessed what my parents went through.
Perhaps, this was another sign of me getting old.
What I fear most is the needle and withdrawing my blood, but now I have to face it
Herman Chan, a nurse took care of me and put the IV needle into my flesh.
Mindful breathing—taking deep and powerful breaths in and out—is the method I’ve used in every situation
And it was also effective in this case.
The IV needle was in the skin, and I felt the rushing of the Sodium chloride solution
My right arm started to pangolin (a burning sensation) and warmed up the skin.
I almost felt the loudness and quietness of the ocean waves.
Then I lay there relaxing, waiting for the endoscopy
In the operational room, two more nurses greeted me,
including a male Vietnamese nurse, named Lan Cao and a female Filipino nurse.
Dr. Yasser Al-Antably gave me an anesthesia (sedatives medication) and I started to feel drunk
I just remembered that they put something in the mouth to prevent my mouth closing and perhaps they put the “camera/endoscope” into it … and I fell asleep…
I remembered the great Vietnamese poet Nguyen Du has taught us:
“When, late at night, wine fumes had all cleared off,
One’d start from sleep to sorrow for oneself.”
Being drunk can be suffering for you and for others, not only to torment each other.
So, moving forward
Do not over drink or get wasted.
Once at home, waking up, I still felt drunk…. no one in sight…
Except for my gentle and loving mom, who was sitting quietly near my bed with her worried eyes
In that “drunk” process, I remember vaguely how I got home and how long I slept
I only know that my brother-in-law, Le Minh Tue, drove me home
because they previously refused my admission without a driver.
Whatever happened in the process tarnished progression,
I don’t remember clearly.
No wonder the doctor told me not to drive or drink alcohol for another 24 hours.
Thus, the moral is DO NOT drink and drive since you have no control over you whatsoever.
The dawn
The loved ones around you
the chill wind or an old hill
and all things considered
or all existence – is simply beautiful.
For the first time on the sick bed, it is as if I experienced an old aging phenomenon.
Thus, life is fragile
and has many hurdles,
We will overcome its hardship with serene, mindful and optimistic attitude.
This early morning, there is low flying fog
Then, the mellow sun warms the gentle space
My beautiful wife took me to the hospital for an Esophagogastroduodenoscopy (EGD).
This is a medical procedure to see if the intestine has an ulcer or not
This is my first time to experience such a procedure, even though previously
I have witnessed what my parents went through.
Perhaps, this was another sign of me getting old.
What I fear most is the needle and withdrawing my blood, but now I have to face it
Herman Chan, a nurse took care of me and put the IV needle into my flesh.
Mindful breathing—taking deep and powerful breaths in and out—is the method I’ve used in every situation
And it was also effective in this case.
The IV needle was in the skin, and I felt the rushing of the Sodium chloride solution
My right arm started to pangolin (a burning sensation) and warmed up the skin.
I almost felt the loudness and quietness of the ocean waves.
Then I lay there relaxing, waiting for the endoscopy
In the operational room, two more nurses greeted me,
including a male Vietnamese nurse, named Lan Cao and a female Filipino nurse.
Dr. Yasser Al-Antably gave me an anesthesia (sedatives medication) and I started to feel drunk
I just remembered that they put something in the mouth to prevent my mouth closing and perhaps they put the “camera/endoscope” into it … and I fell asleep…
I remembered the great Vietnamese poet Nguyen Du has taught us:
“When, late at night, wine fumes had all cleared off,
One’d start from sleep to sorrow for oneself.”
Being drunk can be suffering for you and for others, not only to torment each other.
So, moving forward
Do not over drink or get wasted.
Once at home, waking up, I still felt drunk…. no one in sight…
Except for my gentle and loving mom, who was sitting quietly near my bed with her worried eyes
In that “drunk” process, I remember vaguely how I got home and how long I slept
I only know that my brother-in-law, Le Minh Tue, drove me home
because they previously refused my admission without a driver.
Whatever happened in the process tarnished progression,
I don’t remember clearly.
No wonder the doctor told me not to drive or drink alcohol for another 24 hours.
Thus, the moral is DO NOT drink and drive since you have no control over you whatsoever.
The dawn
The loved ones around you
the chill wind or an old hill
and all things considered
or all existence – is simply beautiful.
For the first time on the sick bed, it is as if I experienced an old aging phenomenon.
Thus, life is fragile
and has many hurdles,
We will overcome its hardship with serene, mindful and optimistic attitude.
Sacramento, December 29th, 2012.
No comments:
Post a Comment