Minh Đức Hoài Trinh và Kiếp nào có yêu nhau
Nữ sĩ Minh Đức Hoài Trinh tên thật là Võ Thị Hoài Trinh, sinh ngày 5 tháng 10 năm 1930 tại Huế, là con gái quan Tổng Đốc Võ Chuẩn. Ông nội bà là Võ Liêm, thượng thư bộ Lễ của triều đình Huế.
Năm 1945 bà tham gia phong trào kháng chiến chống thực dân Pháp một thời gian rồi trở về Huế tiếp tục đi học.
Năm 1964 bà đi Pháp học chuyên ngành báo chí và Hán văn tại trường ngôn ngữ Đông Phương La Sorbonne, Paris đến năm 1967 thì ra trường và làm việc tại đài truyền hình Pháp ORTF.
Bà từng là phóng viên chiến trường tại Algérie và Việt Nam. Năm 1972 bà được cử theo dõi và tường thuật cuộc hòa đàm Paris. Năm 1973 Bà sang Trung Đông theo dõi cuộc chiến Do Thái, một thời gian sau bà trở về Việt Nam giảng dạy khoa báo chí tại Viện Đại Học Vạn Hạnh năm 1974-1975.
Sau biến cố 1975 bà trở lại Paris cho xuất bản tạp chí Hồn Việt Nam và trở lại cộng tác với đài phát thanh ORTF với chương trình Việt ngữ để tranh đấu cho những nhà cầm bút, những văn nghệ sĩ Việt Nam bị chính quyền cầm tù. Bà đứng ra thành lập Hội Văn bút Việt Nam hải ngoại và vận động để được công nhân hội viên Hội Văn bút Quốc tế tại Rio de Janeiro vào năm 1979.
Từ năm 1982 bà định cư tại quận Cam, California, Hoa Kỳ. Bà mất tại Hòa Kỳ vào ngày 9/6/2017.
Bà còn có các bút hiệu là Hoàng Trúc, Nguyễn Vinh, Bằng Cử.
Tác phẩm đã xuẩt bản:
Kiếp nào có yêu nhau
Anh đừng nhìn em nữa
Hoa xanh đã phai rồi
Còn nhìn em chi nữa
Xót lòng nhau mà thôi
Kiếp nào có yêu nhau
Nhớ tìm khi chưa nở
Hoa xanh tận nghìn sau
Tình xanh không lo sợ
Lệ nhòa trên gối trắng
Anh đâu, anh đâu rồi
Rượu yêu nồng cay đắngSao cạn mình em thôi
Hoa xanh đã phai rồi
Còn nhìn em chi nữa
Xót lòng nhau mà thôi
Kiếp nào có yêu nhau
Nhớ tìm khi chưa nở
Hoa xanh tận nghìn sau
Tình xanh không lo sợ
Lệ nhòa trên gối trắng
Anh đâu, anh đâu rồi
Rượu yêu nồng cay đắngSao cạn mình em thôi
Đừng bỏ em một mình
Đừng bỏ em một mình
Khi trăng về lạnh lẽo
Khi chuông chùa u minh
Chậm rãi tiếng cầu kinh
Đừng bỏ em một mìnhKhi mưa chiều rào rạt
Lũ chim buồn xơ xác
Tìm nhau gục vào mình
Đừng bỏ em một mình
Trời đất đang làm kinh
Rừng xa quằn quại gió
Thu buốt vết hồ tinh
Đừng bỏ em một mình
Đừng bắt em làm thinh
Cho em gào nức nở
Hòa đại dương mông mênh
Khi trăng về lạnh lẽo
Khi chuông chùa u minh
Chậm rãi tiếng cầu kinh
Đừng bỏ em một mìnhKhi mưa chiều rào rạt
Lũ chim buồn xơ xác
Tìm nhau gục vào mình
Đừng bỏ em một mình
Trời đất đang làm kinh
Rừng xa quằn quại gió
Thu buốt vết hồ tinh
Đừng bỏ em một mình
Đừng bắt em làm thinh
Cho em gào nức nở
Hòa đại dương mông mênh
Tình chúng mình sẽ được vẽ lên tranh
Nếu anh chết em sẽ ở gần anh mãi
Mỗi chiều về sẽ đốt nén hương xanh
Nghĩa trang tím bước hoàng hôn chậm rãi
Em gục đầu và sẽ gọi tên anh.
Anh còn sống là mình còn xa cách
Vì cuộc đời hay ghét kẻ yêu nhau
Vì hạnh phúc phải xây trên nhiều thử thách
Xã hội điên cuồng, nhân loại ngợp thương đau.
Lời ca của đất
Đêm mờ hơi sương
Đi đâu anh, đi đâu
Xin đừng đi nữa
Đỗ lại hôm nay, cởi súng buông gươm
Tội nghiệp emBa mươi năm khói lửa
Mải hận thù quên nói chuyện yêu đương.
Gục đầu bên mộ mẹ
Thế là hết mẹ ơi
Tàu nhổ neo đi rồi
Con không về với mẹ
Máu rướm mềm lên môi
Nghiến răng kìm căm tức
Lang thang chiều tha ma
Quên làm sao u uất
Nguôi làm sao xót xa
Gục đầu bên nấm mộ
Mẹ ơi con không về
Chuông nhà thờ ai đổ
Ai nghe buồn lê thê
Tàu nhổ neo đi rồi
Con không về với mẹ
Máu rướm mềm lên môi
Nghiến răng kìm căm tức
Lang thang chiều tha ma
Quên làm sao u uất
Nguôi làm sao xót xa
Gục đầu bên nấm mộ
Mẹ ơi con không về
Chuông nhà thờ ai đổ
Ai nghe buồn lê thê
No comments:
Post a Comment