Monday, December 12, 2016

Trang thơ Võ Quang Luân


Khi sống một mình
          
Khi sống một mình tôi dễ dàng chịu đựng
Cái rét của một đêm
Cái nóng một chiều
Ăn một niêu cơm
Ngủ một gian lều
Đắp tấm chăn đơn
Nằm vừa phản mỏng
No đói hàng ngày liệu cơm gắp mắm
Nhịp sống bốn mùa ngày tháng như nhau
Tôi cũng chịu đựng được thôi khi những kẻ sang giàu
Khinh miệt nhìn tôi nghèo túng
Và trả giá thật là rẻ rúng
Mồ hôi tim óc của tôi
Tôi cũng nhẹ nhàng chịu đựng được thôi
Khi ai đó kéo còi vượt qua tôi lên trước
Né bên đường tôi xin nhường bước
Và mong thầm người vượt lên nhanh
Và tất nhiên với trái chín ngọt lành
Tôi cũng sẽ nhẹ nhàng nếm trải
Nếu trước đó chính tôi đã phải
Trả một cái gì đáng đổi ngọt lành kia
Tôi sẽ nhẹ nhàng cất bước ra đi
Đường thiên lý dãi dầu thanh thản
Có lẽ chẳng còn gì có thể là hoạn nạn
Khi tôi sống một mình đối diện với đời tôi
Thế mà còn một điều đó người ơi
Ấy là lúc em nhìn tôi đằm thắm
Em không nói nhưng tôi biết là em thương tôi lắm
Còn tôi thì…
chừng gục dưới chân em
Tôi sẽ chẳng còn thanh thản bình yên
Khi biết chắc lòng mình
Sẽ yếu mềm trước tình người sâu nặng
Và bởi thế người ơi
Tôi chẳng dễ gì chịu đựng
Một mối tình
Khi quen sống cô đơn

No comments:

Post a Comment