Saturday, December 3, 2016

Trang thơ Hữu Loan



Màu tím hoa sim
          
Nàng có ba người anh đi bộ đội
Những em nàng
Có em chưa biết nói
Khi tóc nàng xanh xanh
Tôi người Vệ quốc quân
xa gia đình
Yêu nàng như tình yêu em gái
Ngày hợp hôn
nàng không đòi may áo mới
Tôi mặc đồ quân nhân
đôi giày đinh
bết bùn đất hành quân
Nàng cười xinh xinh
bên anh chồng độc đáo
Tôi ở đơn vị về
Cưới nhau xong là đi
Từ chiến khu xa
Nhớ về ái ngại
Lấy chồng thời chiến binh
Mấy người đi trở lại
Nhỡ khi mình không về
thì thương
người vợ chờ
bé bỏng chiều quê…
          



  • Chiếc chiếu

  •                           

              
    Có ai thấy một người cha
    Từng buổi, từng buổi
    Trước tủ kính cửa hàng mậu dịch dòm như nổ mắt
    Tì mũi dẹp như quả bóng xuống hơi
    Thầm đọc đi đọc lại giá hàng từng thứ đồ chơi
    Dù nhiều lần đã hạ giá
    Trong óc nổi bòng bong từng mớ
    Những cơm đến gạo đến quần đến áo
    Những đôi chiếu nằm rách từ giữa rách ra
    Tục ngữ nói rằng những chiếc nhà dột từ nóc trên dột xuống
    Từng sáng mai nhìn gầm giường
    Đốt cói rụng đầy như chiếu rụng đốt xương
    Gió thổi từ dưới thổi lên
    Muỗi cũng đốt từ dưới đốt lên
    Nhưng con đái dầm lại tiện
    Ròng rã mười năm kháng chiến
    Cầm vững hai tay
    Một cái tinh thần
    Choảng nhau với súng với bom
    Gian khổ còn ư?
    Bố con ta lại vung cái tinh thần như tráng sĩ vung gươm
    Chong chóng không quay
    Con vứt đi phụng phịu
    Sáng kiến làm đồ chơi
    Bố thì không thiếu
    Bố lại lấy lá dứa vận cho con cái kèn
    Bố thổi nó kêu lên
    Tò he…tò he
    Con đắc chí giật kèn đi thổi khắp Ô Kim Mã
    Tò he…tò he
    Như một thiên sứ hài đồng
    Xuống lệnh điềm tin
    Tò he…tò he…
    Nhớ truyện Đông Chu sao đỏ, sao đen
    Tò he…tò he…
  • No comments:

    Post a Comment