Qua áng hương trà
Thơ Vũ hoàng Chương
Hương biếc tràn quanh nắp đậy hờ
Ấm sành nho nhỏ khói lên tơ
Hồn sen thoảng ngát, trà dâng đượm
Ai biết mình sen rụng xác xơ?
Hoa sống trong bùn thuở trước đây
Lầu son giam kín nhụy vàng hây
Dễ đâu bướm thỏa lòng khao khát
Trinh bạch toàn thân kiếp đọa đày.
Mặt nước đìu hiu, một sớm thu
Hồng trang vắng vẻ lối hoa cù,
Đào phai thắm rụng, tay phàm víu,
Rao bán mười phương chợ sất phu.
Cánh rã rời theo nhịp ngón thon
Trắng phau, muôn giọt lệ hương tròn
Lần rơi trên lớp trà khô héo
Lưu chút thơm thừa gửi nước non…
Nâng chén, mời anh thưởng vị trà
Đừng quên tan tác mấy đời hoa
Cạn từng hớp nhỏ cho sen đượm
Vớt lại trần ai một chút Ta.
Hồn sen thoảng ngát, trà dâng đượm
Ai biết mình sen rụng xác xơ?
Hoa sống trong bùn thuở trước đây
Lầu son giam kín nhụy vàng hây
Dễ đâu bướm thỏa lòng khao khát
Trinh bạch toàn thân kiếp đọa đày.
Mặt nước đìu hiu, một sớm thu
Hồng trang vắng vẻ lối hoa cù,
Đào phai thắm rụng, tay phàm víu,
Rao bán mười phương chợ sất phu.
Cánh rã rời theo nhịp ngón thon
Trắng phau, muôn giọt lệ hương tròn
Lần rơi trên lớp trà khô héo
Lưu chút thơm thừa gửi nước non…
Nâng chén, mời anh thưởng vị trà
Đừng quên tan tác mấy đời hoa
Cạn từng hớp nhỏ cho sen đượm
Vớt lại trần ai một chút Ta.
No comments:
Post a Comment