Đỗ Huỳnh Hoa
Lâu lắm rồi chị mới bước chân trở lại siêu thị. Vẫn là những dãy kệ chất đầy hàng hóa, vẫn là không khí mát lạnh và sàn gạch sạch bóng, vẫn những người bảo vệ nghiêm nghị và các cô gái tiếp thị cười tươi tắn đứng cạnh quầy đặt sản phẩm của mình.
Kéo lấy chiếc xe nhỏ và đẩy theo một lộ trình đã quen thuộc, chị cầm mấy chai xá xị lớn bỏ vào xe. Khi về nhà, một số sẽ đặt vào tủ lạnh để má chị phân phát khi các cháu nội, cháu ngoại về chơi. Một số sẽ đặt trên cái ghế dựa kê sát giường má để má uống dần. Bước vài bước, chị chợt ngỡ ngàng: Má đã mất rồi còn đâu!
Đến chỗ đặt trái cây, mùi sầu riêng thoang thoảng làm mắt chị cay cay. Ngày trước má vẫn thích sầu riêng nhất trong các loại trái cây. Nhà chỉ có hai mẹ con nhưng mùa nào chị cũng mua thường xuyên. Có lần chị mua gần chục ký về đặt trên bàn thờ ba để má ăn dần, chỉ ba ngày là má chị đã ăn hết. Người chị thứ bảy mỗi tháng về cũng đều mua vài trái để mẹ con bà cháu tụm lại ăn vui vẻ. Chị nhìn những trái sầu riêng đầy gai rồi thở dài: má đã mất rồi còn đâu!
Đi ngang những món má chị vẫn thích: mắm lóc, khô cá sặt, chà là Ấn Độ, hồng khô... chị thấy nhớ má quay quắt. Chị có thói quen mua những món đó về và cứ chất lên bàn trong phòng má chị dù bà cụ bảo không ăn. Thế nhưng chỉ cần quay lưng đi, lát sau quay lại cửa sổ lén trông vào chị không khỏi tủm tỉm cười nhìn má đang nhai bỏm bẻm. Vậy mà bây giờ... má đã mất rồi còn đâu!
Má chị vẫn thích món thịt chị kho tiêu vì hợp khẩu vị của bà: vừa mặn vừa cay! Có gì lạ đâu vì từ nhỏ đến lớn chị vẫn quen được má kho thịt cá cho ăn với khẩu vị đó. Má chị vẫn ưa ly cà phê sữa thật đậm buổi sáng chị pha dù những năm sau này bà không dám uống vì sợ mất ngủ. Chỉ đến vài tuần trước khi mất bà bỗng đòi uống trở lại, bằng cái phin cà phê của bà từ cách nay hơn 30 năm chị vẫn dùng. Vậy mà chị lại không đoán trước được bà sắp đi xa...
Chị xách chiếc túi nhẹ bổng về nhà. Những chú chó nhỏ vẫn túa ra mừng đón chị nhưng chùm lông trên đầu chúng không còn được má chị cột thành cái đuôi gà như ngày nào!
Có những sự thật mà đến giờ chị vẫn không thể nào tin được! Trong đời con người có bao nhiêu là nỗi đau, nhưng mất mẹ chính là nỗi đau duy nhất chị khó lòng chịu được, và nhất là kéo theo sau mất mát đó là bắt đầu những mất mát khác - thật nhiều!
No comments:
Post a Comment