Trang thơ
Gió phù dung
Tác giả: Trương Xuân Thiên
Vẫn là cơn gió ấy đang thổi trong vườn
Rạng ngời lên những tháng ngày đã cũ
Gió ngọc lan
Và gió phù dung
Gió làm lay động
Những chồi non
chưa nhú
Những hàng cây
chưa mọc
Những nhành hoa
chưa mở
Lão ngồi bên chiếc bàn gỗ mục
Cạnh bức tường rêu mốc
Nghe gió thổi
Và thầm khóc cho những chân trời đã mất
Chỉ có con mực tung tăng chạy trong vườn
Xới tung lên những lớp lá vàng
Đã rụng từ mùa thu năm trước
Vẫn là cơn gió ấy
Cơn gió nàng bỏ lại
Sau buổi chiều nàng ra đi
Mang theo giọt nắng cuối cùng màu mận chín
Và khi gió ngưng thổi
Lão
Cái bàn
Bức tường
Hóa thân thành tĩnh vật.
Rạng ngời lên những tháng ngày đã cũ
Gió ngọc lan
Và gió phù dung
Gió làm lay động
Những chồi non
chưa nhú
Những hàng cây
chưa mọc
Những nhành hoa
chưa mở
Lão ngồi bên chiếc bàn gỗ mục
Cạnh bức tường rêu mốc
Nghe gió thổi
Và thầm khóc cho những chân trời đã mất
Chỉ có con mực tung tăng chạy trong vườn
Xới tung lên những lớp lá vàng
Đã rụng từ mùa thu năm trước
Vẫn là cơn gió ấy
Cơn gió nàng bỏ lại
Sau buổi chiều nàng ra đi
Mang theo giọt nắng cuối cùng màu mận chín
Và khi gió ngưng thổi
Lão
Cái bàn
Bức tường
Hóa thân thành tĩnh vật.
No comments:
Post a Comment