Saturday, May 6, 2017

Già ơi! ta xin chào mi ... 


Image result for gia oi chao mi


Chuyện vui : Có một bài tập làm văn lớp 3, tả một người già : " gần nhà em có một ông lão già nua, râu tóc bạc phơ. Ông ấy trạc chừng .... năm mươi tuổi ! ....."

 

 Đọc bài văn trên, bất giác mồ hôi chảy ra như tắm. Len lén nhìn mình trong gương "  Nhìn lại mình, đời đã xanh rêu ,,,, TCS  " .
 Bấy lâu nay, sáng sáng soi gương chỉ nhìn sao cho tóc lấy đường ngôi đã ngay hàng chưa? Áo quần, tự ủi có thẳng thóm chưa? Rồi yên tâm lên đường, chớ đâu có nhòm vào gương mặt làm gì cho ... mất thời giờ, vẽ chuyện. Nay chợt thấy như có một ông già Ba Tri  nào lẩm cẩm, khó ưa, đang nhìn mình kên kên trong gương! Ủa mình đó sao? Ủa đâu còn " vầng trán hằn sâu khắc khoải, mái tóc bồng bềnh mộng mị ... lộng gió bời bời " của thời hoa niên cũ !

Mấy ngày tết rảnh rỗi lê thê rồi cũng qua, mấy ngày chỉ biết ăn rồi ngủ, không làm vài động tác thể dục. Buổi sáng thắp nén hương lên bàn thờ Ông Thiên trên  sân thượng thấy bước chân sao nặng nề, mỏi mệt. Mở cửa ra sân gió bất chợt ùa vào thấy gây gây, biết là mình không còn trẻ nữa.

Chiều 29 Tết sau khi sửa soạn, dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, chuẩn bị đón giao thừa. Vợ kêu lại , mừng húm tưởng lì xì, ai ngờ hối nhuộm tóc đón năm mới ... cho sang, cho trẻ. Để khi ra đường không bị quê vì .... " Chồng già , vợ trẻ " Là tiên đâu chưa thấy , chỉ thấy là tiên mắc đọa!

Mùng 4 Tết hợp mặt bàn bè cũ, thời Trung Học, dưới quê.  Lâu lâu có dịp gặp lại đứa nào đứa nấy cười nói hỉ hả, toàn là cái giọng dao to búa lớn như thời còn cắp sách đến trường! Chừng nhìn  kỹ lại đôi mắt,  phía trên cái miệng nói cười tía lia, thoáng một màng sương mù của thời gian, của ưu tư kiếp người. Nhìn kỹ lại sao thấy tụi nó ... già quá. Ủa mình trang lứa với tụi nó mà, nghĩa là mình cũng không còn trẻ giống như tụi nó rồi !
    Sáng mùng 6, quán cafe cốc gần nhà đã mở cửa. Trong nắng xuân xiên xiên, Trong cái ồn ào kẻ chợ , nhạc vẵng máy xè : "ngày thắm tươi lên đời xuân mới ... " Chợt thấy ta một mình co ro, đơn độc mà tự tại. Ngày Xuân bao giờ cũng mới mẻ, chỉ có ta, ngày qua ngày, cũ xì  như một củ ... khoai  mì !
  Cũng chỉ tại ngày tháng qua mau, Cũng chỉ có thời gian quá tàn nhẫn nại . Đôi khi xì trét, muốn lôi đầu cái thằng thời gian ra đánh một trận tơi bời hoa liễu, cho bỏ thói ác gian. Rồi khi bình tĩnh lại  thấy thời gian đâu có tội lỗi gì! Cái chính là ta đã xử dụng cái quỹ thời gian sao cho đúng, cho thuận thiên, cho hợp với tuần hoàn của vạn vật, của tạo hóa!
    .... Cũng là một điều thật bình thường!
Tuổi trẻ ta sống trong chiến tranh, sao thấy hoang mang quá đổi. Đến khi thành nhân thì đất nước hết chiến tranh, lại lo cái ăn cái mặc,cố lo cho đủ, dù tối thiểu, cái vật chất thật tầm thường là mừng, là vui .
 Rồi miệt mài ra đi, gặp gỡ nhiều, trông thấy nhiều. Lại ngại ngần, do dự. Khi trọng tuổi, thấy mình tiệm cận với hư vô. Mới nhớ ra là đã từng đồng hành với hoài nghi và ngộ nhận!  Ám ảnh về tính chất phu dù của cuộc đời. Hốt hoảng với ngộ nhận : Ngộ nhận tình yêu, ngộ nhận danh vọng, ngộ nhận hận  thù, ngộ nhận về những cuộc vui " trốn già " phù phiếm !
 NS TCS có viết : " hãy đến tận cùng khổ đau, để thấy khổ đau cũng xinh đẹp  như một bông hoa "  Tuổi già cũng đẹp nữa, khi ta đến với nó thư thái và thân thiện. Như tôi thường nghĩ , sống như vậy là đủ tiền và có lãi rồi. Sống thêm ngày nào là bonus ngày đó.  Nếu ta thấy tuổi  già là  giá trị thăng dư  thì ta đâu có " tè " đâu có "oải " gì nó đâu. Đâu có gì là ghê gớm nhỉ? Tuổi già
      Em yêu, khi anh sắp già thì chắc là em cũng không còn trẻ nữa, bởi, nếu hên,  thì em sẽ song hành cùng anh đến suốt cuộc đời ngắn ngủi còn lại nầy!  Mái tóc óng ả ngày nào nay đã có vài cọng lốm đốm ngã màu! Đuôi mắt long lanh thuở xưa giờ thêm nhiều ngỏ ngách!  Nhưng chưa bao giờ  anh thấy em xinh đẹp như bây giờ, lúc anh đã bỏ cặp kính lão ra. Em  duyên dáng hơn ,nền nã hơn , và sang trọng hơn em ngày trước, nhiều .....
 Nhớ lại bài tập làm văn nêu trên mà buồn cười. Có thể ngày xưa, năm mươi  là đã ... biết được mệnh trời  ( ngũ thập tri thiên mệnh ), Người đàn ông ở độ  tuổi nầy đã ổn định sự nghiệp  , ổn định sinh kế, ổn định gia đình, đôi khi cháu nội, cháu ngoại đầy đàn! Nên lúc nào cũng đạo mạo nghiêm trang, trông già ... bà cố!
 Còn bây giờ thời buổi KH- KT tiến bộ, tuổi thọ được nâng lên thấy rõ. Con người trẻ khỏe hơn, tất nhiên nếu hội đủ điều kiện và biết siêng năng luyện tập. Vấn đề là bao nhiêu tuổi thì già ??? Đọc nhật trình điện tử thấy có chàng giai, 80 tuổi còn sinh con, Rồi đây chắc cháu Nội, cháu Ngoại hàng ngày, phải dẫn chú Út .... đi chơi !
    Già ơi, ta không ngán mi, mi đâu có lỗi gì, mà theo ông bạn ta : Lỗi tại cuộc đời .....
 Sáng nay, trên vầng trán rực rỡ và thanh khiết của em, anh nghe thoang thoảng mùi dầu ... Nhị Thiên Đường. Anh biết ngọn gió Bấc đầu xuân đã làm em gây lạnh. Giá như anh thật sự còn trẻ, anh sẽ đốt cháy trái tim anh để sưởi ấm cho em. Còn bây giờ, .... ngu gì ?

Ngô Hồng Lĩnh

No comments:

Post a Comment