Wednesday, March 22, 2017

MAY MỘT CHIẾC ÁO DÀI



       Có một vị quan khách vào một tiệm may, đặt may một chiếc áo dài. Ông chủ tiệm may bước ra từ tốn chào khách. Trong lúc chào khách, ông ta ngầm ngắm khách từ trên xuống dưới một lượt rồi mới lễ phép thưa :
         - Thưa Ngài, Ngài muốn chọn loại vải nào ạ ?
         - Loại vải nào tốt nhất, đẹp nhất thì may cho ta. Ông khách trả lời một cách nghênh ngang không cần suy tính.
        Ông chủ tiệm may vội vàng lấy thước, bút giấy ra, cẩn thận đo đạt cho khách và hẹn ngày lấy áo.
         Một tuần lễ sau, chiếc áo may xong. Ông khách đến lấy áo. Chu choa, chiếc áo sao mà gấm vóc, lụa là cao sang đến thế, mặc vào lại vừa vặn với cái thân người nở nang cân xứng đến thế, đẹp ý lắm lắm !
        Xin được nói thêm một chút ở đây. Ở nước ta, ngày trước trọng chữ Nho, đàn ông thì lấy chiếc áo The, chiếc  áo Thụng, để phân biệt ngôi thứ, phẩm trật mà xum xoe và khúm núm lẫn nhau.
        Trước Công Đường thì quan trên, kẻ dưới;  nơi mái đình làng thì người chiếu trên, kẻ ngồi chiếu dưới;  đi ngoài đường, người cởi ngựa có lọng che, kẻ thấp hèn đội nón tơi, đi chân đất v.v....Còn nửa, lại còn có kẻ mới giàu có phất lên vù vù (sắp thành Đại gia) thường thì hay đi đứng xênh xang, hợm hỉnh, tánh tình luôn  thích khoe khoang của cải... Có tiền có bạc rồi lại muốn có danh, có vọng...với người ta !
        Thế cho nên, nơi chốn đông người họp bàn công tác , bàn việc lớn, vị này đứng lên báo cáo hay, vị khác cũng không kém, báo cáo tốt, đạt chỉ tiêu nhiều hơn năm ngoái, năm kia, xong, vỗ tay bôm bốp rôm rả cả phòng ốc. Hoặc khi có lễ lộc, ăn chơi chè chén,  mâm cao cỗ đầy, rượu vào lời ra, ông này chắp tay xưng tụng  khen tặng ông kia, ông kia lại phải vội vàng chắp tay đáp lễ khen tặng  xưng tụng hết lời, hết vốn lại ông nọ cho phải phép. Thế cho nên mới có câu "Áo Thụng Vái Nhau" là thế !
        Ôi, cái Truyền Thống Văn Hóa của ta sao mà Đẹp thế ! Và cái bệnh Thành Tích kia sao vẫn còn mãi đến ngày hôm nay !
        Lại xin được kể tiếp về chuyện ông chủ tiệm may. Có người hỏi ông do đâu mà ông may áo tài tình đến thế ? Ông chủ tiệm may  đủng đỉnh trả lời :
        - Có gì đâu. Làm nghề nào cũng thế. Lâu năm rồi, kinh nghiệm nó dạy cho ta trở nên chuyên nghiệp trong nghề ấy thôi. Nghề may thì cũng vậy.Cứ mỗi khách vào may áo quần, chỉ cần thấy được cử chỉ, nghe được lời nói, hoặc nhìn cung cách cư sử với mọi người  của khách là ta đoán được ý muốn của khách, sau đó đo và may áo là họ... vừa  ý !
        Này nhé :
        - Một vị khách mới ra làm quan, có chức có quyền buổi đầu, dáng người bệ vệ, ngực nở, đầu cổ, mặt mày luôn ngẩn cao lên nhìn đời, thì vạt trước phải dài hơn vạt sau,  khi bước đi xênh xang ngoài phố, hai vạt áo phải may đề huề ngang nhau, đẹp biết mấy !
        - Một vị khách làm quan nửa đời người rồi, tánh tình trở nên điềm tĩnh, ăn nói chững chạc và đi đứng ngay ngắn hơn trước, hai vạt áo dĩ nhiên phải được may dài đều nhau, cân xứng biết bao nhiêu !
        - Vị quan khách khi về già thì không còn minh mẵn và kiêu hãnh như trước nữa. Tuổi càng cao, sức khỏe càng yếu, mắt mờ, chân run, tay mỏi, lưng còng..., đi đâu cũng phải lom khom chống gậy đi cùng. Đủ thứ bệnh hoạn kéo đến gậm nhấm thân thể con người !
       Cuộc đời đã đi qua, nhìn lại bây giờ, chẳng là cái gì cả, cho dù của cải, tiền bạc vơ vét lúc sinh thời có to lớn là bao đi nữa, cũng không quý bằng sức khỏe như lúc này !
       Chiếc áo dài bây giờ phải đo may sao cho vạt sau dài hơn vạt trước, để hai vạt áo cùng dài đều bằng nhau, đẹp lão vô cùng !

        Thưa các bạn, câu chuyện đến đây đươc xem như chấm dứt.Xem xong, các bạn  tự mình suy gẩm nghe !

No comments:

Post a Comment