Đọc thơ Kiều qua bản dịch tiếng Anh
A hundred years --in this life span on earth
talent and destiny are apt to feud.
You must go through a play of ebb and flow*
and watch such things as make you sick at heart.
Is it so strange that losses balance gains?* 5
Blue Heaven's wont to strike arose from spite.*
By lamplight turn these scented leaves and read
a tale of love recorded in old books.
Under the Chia-ching reign when Ming held sway,*
all lived at peace --both capitals stood strong.* 10
There was a burgher in the clan of Vuong,*
a man of modest wealth and middle rank.
He had a last-born son, Vuong Quan --his hope*
to carry on a line of learned folk.
Two daughters, beauties both, had come before: 15
Thuy Kieu was oldest, younger was Thuy Van.*
Bodies like slim plum branches, snow-pure souls:
each her own self, each perfect in her way.
In quiet grace Van was beyond compare:
her face a moon, her eyebrows two full curves; 20
her smile a flower, her voice the song of jade;
her hair the sheen of clouds, her skin white snow.
Yet Kieu possessed a keener, deeper charm,
surpassing Van in talents and in looks.
Her eyes were autumn streams, her brows spring hills. 25
Flowers grudged her glamour, willows her fresh hue.
A glance or two from her, and kingdoms rocked!
Supreme in looks, she had few peers in gifts.
By Heaven blessed with wit, she knew all skills:
she could write verse and paint, could sing and chant. 30
Of music she had mastered all five tones*
and played the lute far better than Ai Chang.*
She had composed a song called Cruel Fate*
to mourn all women in soul-rending strains.
A paragon of grace for womanhood,* 35
she neared that time when maidens pinned their hair.*
She calmly lived behind drawn shades and drapes,
as wooers swarmed, unheeded, by the wall.*
(To be continued)
Tiếng Việt
Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau.
Trải qua một cuộc bể dâu,
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng.
Lạ gì bỉ sắc tư phong,
Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen.
Cảo thơm lần giở trước đèn,
Phong tình cổ lục còn truyền sử xanh.
Rằng: Năm Gia-tĩnh triều Minh,
Bốn phương phẳng lặng hai kinh chữ vàng.
Có nhà viên ngoại họ Vương,
Gia tư nghỉ cũng thường thường bậc trung.
Một trai con thứ rốt lòng,
Vương Quan là chữ nối dòng nho gia.
Đầu lòng hai ả tố nga,
Thúy Kiều là chị em là Thúy Vân.
Mai cốt cách tuyết tinh thần,
Mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười.
Vân xem trang trọng khác vời,
Khuôn trăng đầy đặn nét ngài nở nang.
Hoa cười ngọc thốt đoan trang,
Mây thua nước tóc tuyết nhường màu da.
Kiều càng sắc sảo mặn mà,
So bề tài sắc lại là phần hơn.
Làn thu thủy nét xuân sơn,
Hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh.
Một hai nghiêng nước nghiêng thành,
Sắc đành đòi một tài đành họa hai.
Pha nghề thi họa đủ mùi ca ngâm.
Cung thương làu bậc ngũ âm,
Nghề riêng ăn đứt hồ cầm một trương.
Khúc nhà tay lựa nên xoang,
Một thiên Bạc mệnh lại càng não nhân.
Phong lưu rất mực hồng quần,
Xuân xanh xấp xỉ tới tuần cập kê.
£m đềm trướng rủ màn che,
Tường đông ong bướm đi về mặc ai.
No comments:
Post a Comment