Thế giới @
Một tuổi Xuân nữa đang qua, khép lại bao nhiêu kỷ niệm vừa kịp đong đầy. Ôi, thời gian sao mà nhanh quá? Cuối năm, những bước chân còn lại dài lê thê, mệt mỏi. Ta cứ mải quanh quẩn với công việc.
Với những người bận rộn, thời gian là vàng bạc, thời gian luôn trôi nhanh, không đủ cho họ làm ra nhiều việc hơn, nhiều tiền hơn.
Ngày cuối năm nhẹ nhàng đi tới, mỉm cười thật hiền trước những lo toan. Muốn sống bao dung hơn một chút mà thấy lòng lấn cấn, vướng bận bao điều không thể tỏ cùng ai. Và lại đành lãng quên thêm một chút nữa, tất bật hối hả cuốn mình đi trước thác lũ cuộc đời.
Ngày cuối năm đeo đuổi những khát vọng còn dở dang, đau đáu tìm lại điều gì đã mất để thêm một chút ngóng đợi. Cũng sắp hết một chặng đường dài. Những cơn mưa bất chợt trái mùa khiến vụt sáng những cũ kỹ trong tầng sâu ký ức, như đốm lửa âm ỉ dưới đống tro tàn được ngọn gió thổi bùng lên. Nhưng dẫu có ưu tư đến mấy thì cũng đã có những cơn mưa trái mùa tưới mát. Ngoài kia, vòm lá đã xanh thêm.
Chẳng tại mùa, tại tháng, tại năm, chỉ tại ta luôn muốn ôm hết tất cả vào lòng và dùng dằng vươn tới khát vọng hoàn hảo; chỉ tại lòng người mê mải với những ước muốn và tham vọng thiệt hơn để rồi cứ cứa vào thời gian những vết thương.
Những ngày này gió nhiều hơn như háo hức với Xuân mới. Ta đi đâu cũng bắt gặp hiếu hỷ, trang trí bằng màu đỏ rực rõ ràng ngời đầy hạnh phúc trên gương mặt bao người; cô dâu chú rể vui duyên mới, trao nhẫn cưới và hẹn thề trăm năm yêu thương. Thấy lòng mình nao nao những nhịp đập dồn dập và lạ kỳ.
Ngày cuối năm. Ta thêm một tuổi, hết một con đường gập ghềnh những nỗi niềm đầu đời, những khắc khoải tuổi trẻ và tình yêu chớm chín. Dù không muốn quay đầu nhìn lại, song cũng cần mình tra vấn nghiêm túc rằng ta đã làm được gì cho mình, cho gia đình.
Vẫn biết phía trước bầu trời xanh vẫn xanh, nhưng cam go, gian khổ sẽ nhiều hơn trên con đường mới. Phải gồng mình chuẩn bị một cơ thể mạnh mẽ, tinh thần sắt đá, bản lĩnh hơn hôm qua để bước đi vững chãi, không được quỵ ngã.
No comments:
Post a Comment