Trang thơ
Xuân lạnh
Tác giả: Đoàn Văn Nghiêu
Nâng chén rượu không men
Ngó bốn bề xuân lạnh
Chỉ thấy gió mưa chặn đường lữ khách
Vắng lặng giao thừa
Đào chẳng khai hoa.
Lời hẹn thề gửi phía trời xa
Ta mãi đợi
Người không về chẳng trả
Nỗi buồn rưng rưng mắt lá
Rượu không say thì dốc cạn ấm trà.
Niềm vui lạc nhà
Có ai nhớ người không
Hay chỉ riêng ta đếm mưa rơi trên lá
Rượu không men như nước tràn thềm đá
Chợt rùng mình biết khoảnh khắc xuân qua.
Giấu nỗi buồn tìm một chút phôi pha
Ta gượng đứng mà chai vò nghiêng ngả
Ngoài kia xuân tìm đường sang hạ
Mưa gió nhạt nhòa
Lạnh lấp một mùa hoa.
Ngó bốn bề xuân lạnh
Chỉ thấy gió mưa chặn đường lữ khách
Vắng lặng giao thừa
Đào chẳng khai hoa.
Lời hẹn thề gửi phía trời xa
Ta mãi đợi
Người không về chẳng trả
Nỗi buồn rưng rưng mắt lá
Rượu không say thì dốc cạn ấm trà.
Niềm vui lạc nhà
Có ai nhớ người không
Hay chỉ riêng ta đếm mưa rơi trên lá
Rượu không men như nước tràn thềm đá
Chợt rùng mình biết khoảnh khắc xuân qua.
Giấu nỗi buồn tìm một chút phôi pha
Ta gượng đứng mà chai vò nghiêng ngả
Ngoài kia xuân tìm đường sang hạ
Mưa gió nhạt nhòa
Lạnh lấp một mùa hoa.
No comments:
Post a Comment